Lưu Triệt đứng dậy ra cửa sổ nhìn lá sen tầng tầng lớp lớp ngoài cửa sổ, thất thần lẩm bẩm:” Ngay cả tấu chương đều nhầm lẫn thì có tư cách gì phong thiện Thái Sơn.”
“ Bệ hạ tất nhiên là có tư cách cùng tiên hiền đứng giữa thiên địa.” Dám tới gần Lưu Triệt vào lúc này chỉ có A Kiều:
Lưu Triệt quay đầu nhìn A Kiều bê canh sâm đi tới: Nàng thiên vị ta rồi.”
“ Bệ hạ là hoàng đế tốt nhất, dù đối diện với thần linh, thiếp cũng dám nói thế.”
Lưu Triệt nhận lấy bát canh sâm lắc đầu:” Cổ nhân nói ...”
A Kiều cắt lời:” Nếu chuyện gì cũng nghe cổ nhân thì chúng ta chẳng làm được gì hết, cổ nhân kỳ thực ngốc lắm.”
Lưu Triệt vừa mới húp được ngụm canh, nghe câu này phun phì ra ngoài.
A Kiều lớn tiếng nói:” Thiếp nói sai hay sao, thời xưa cổ nhân lấy da thú ngự hàn, ở trong sơn động, đi chân đất, truy đuổi dã thú, có gì đáng nói? Nếu dũng sĩ của bệ hạ tác chiến với đại quân cổ nhân, bệ hạ nghĩ sẽ ai thắng?”
Lưu Triệt ngạc nhiên:” Suy nghĩ cổ quái này của nàng ở đâu ra, Vân Lang nói với nàng à?”
“ Vân Lang, Tào Tương thường tới chỗ thiếp làm khách, uống rượu, đánh mạt chược, nói rất nhiều chuyện thú vị, có khi chơi suốt ngày, thiếp còn cảm thấy thời gian không đủ.”
Lưu Triệt nhíu mày:” Sao nàng lại cùng một đám nam tử chơi bời suốt một ngày.”
A Kiều nhướng mày:” Bệ hạ thấy không thoải mái? Cho rằng thiếp sẽ ái mộ ai đó sao?”
“ Nói năng linh tinh.” Lưu Triệt phất tay áo bỏ đi:
A Kiều đuổi theo:” Bệ hạ chớ nói trước thế, người ta muốn văn tài có văn tài, muốn phong độ có phong độ, dung mạo cũng là thượng tuyển, bệ hạ không lo à?”
Lưu Triệt ngửa cổ húp hết bát canh, nhét bát cho A Kiều:” Trẫm thà tin nàng và bọn chúng tụ tập mưu đồ bất chính chứ không nghi nàng và chúng có chuyện linh tinh kia.”
A Kiều mở to mắt nhìn Lưu Triệt đầy kinh ngạc.
Lưu Triệt hừ một tiếng:” Sao lại nhìn trẫm như thế?”
“ Trước kia bệ hạ tuyệt đối không lấy uy nghiêm của mình ra nói đùa.”
Lưu Triệt buông một tiếng thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay trắng trẻo của A Kiều:” Trẫm không phải thánh nhân, không thể vĩnh viễn chỉ có một bộ mặt đế vương, đôi khi thay đổi một chút, dễ sống hơn.”
“ Vệ thị nay nắm giữ thiếu phủ, cũng mua vào bán ra, bận rộn suốt cả ngày. Còn nàng, tài chí dưới trướng nhiều như cá diếc qua sông, đêm không xuể, phàm một đạo dụ lệnh phát đi, muối Đông Sơn, mỏ Tây Sơn, quả phương nam, gia súc đất bấc đều có.”
“ Đôi khi trẫm thầm nói với lòng, cứ tiếp tục thế này, hai hoàng hậu của trẫm đều nhiều tiền hơn trẫm mất, thế sao mà được.”
Tuy chỉ là một lời cảm khái mang tính chất nói đùa, nhưng ý nghĩa không hề tầm thường, vì xưa nay Lưu Triệt chưa bao giờ lộ ra chút yếu đuổi nào, điều đó cho thấy sai lầm vừa rồi đã đả kích hắn lớn cỡ nào.
A Kiều không nghe Lưu Triệt nói linh tinh:” Thiên hạ này làm gì có ai nhiều tiền bằng bệ hạ, nói thế mà không thấy trái lương tâm à?”
“ Ha ha ha, thiên hạ không nên có ai nhiều tiền hơn trẫm.” Lưu Triệt sửa lại:
A Kiều chắp tay sau lưng nhìn hoa sen:” Vệ thị cuối cùng cũng nhận thức được chức trách thực sự của hoàng hậu rồi, cứ chỉ biết nhìn vào vị trí thái tử thì xem nhẹ vị trí này quá. Thiên hạ truyền thừa là chuyện của bệ hạ, còn hoàng hậu phải biết nuôi dưỡng vạn vật như đất mẹ vậy.”
Lưu Triệt tặc lưỡi:” Dáng vẻ này của nàng luôn làm ta nghĩ tới Đậu thái hậu.”
A Kiều lườm Lưu Triệt:” Thiếp không muốn thành Đậu thái hậu, Trường Môn cung sẽ chỉ mãi là Trường Môn cung, thiếp không vào hoàng thành làm chúa tể nơi đó. Bất kể là Lữ thị loạn quốc, hay Đậu thái hậu chấp chính đều mang lại tổn hại khó bù đắp cho giang sơn, thiếp không phải người như thế.”
Lời nói dễ nghe thì lúc nào cũng nói được, một khi tới lúc không có lựa chọn, chuyện làm ra chưa chắc như ý muốn. Có điều Lưu Triệt vẫn rất tự tin, biết chỉ cần mình còn sống thì chỗ A Kiều sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nếu đúng như Hứa Mạc Phụ nói tuổi thọ của A Kiều không bằng hắn, mọi vấn đề ở Trường Môn cung sẽ không thành vấn đề, cho nên dung túng nàng một chút chẳng sao, quan hệ thân thiết của nàng với Vân thị cũng không quá để ý.
A Kiều rất hài lòng cuộc nói chuyện hôm nay, nội dung không quan trọng, quan trọng là phu thế trao đổi lời trong lòng.
Hi vọng đế vương nhu tình mật ý là không thể, dù là có cũng là thứ tình ái do dục vọng sinh ra mà thôi.
Cuộc giao đàm giữa Vân Lang và Đổng Trọng Thư lại không được thuận lợi như thế.
Nay chỉ cần mục tiêu lớn nhất của Nho gia hoàn thành, hoàng đế phong thiện Thái Sơn, chấp nhận mình được trời ban trọng trách, cũng là thừa nhận học thuyết Nho gia coi hoàng đế là thiên tử, như thế vấn đề của Khoa kỹ Tây Bắc sẽ không còn quan trọng nữa.
Sau này cùng với việc thế lực Nho gia ngày một mở rộng, Khoa kỹ Tây Bắc sẽ trở lại thành mục tiêu đả kích của Nho gia.
Loại chuyện này không phải ý chí cá nhân có thể thay đổi, đó là đại thế, khi một hệ phái tư tưởng nào hoàn thành nhất thống, cần tiết hành tự làm trong sạch bản thân.
Vân Lang chỉ cần Khoa kỹ Tây Bắc sinh trưởng trong phạm vi nhỏ, truyền bá, chiếm linh trận địa tư tưởng tối cao là được.
Quý tộc hóa Khoa kỹ Tây Bắc là con đường duy nhất của y.
“ Phong thiện Thái Sơn còn quá sớm.” Vân Lang nói với Đổng Trọng Thư tới Phù lệ cung tìm mình như thế:
“ Hiện giờ phong thiện Thái Sơn với vài năm sau phong thiện Thái Sơn có gì khác? Nếu bây giờ bệ hạ không có tư cách sánh ngang với tiên hiền thời cổ, chẳng lẽ là sau này có? Thủy hoàng đế thống nhất sáu nước, lão phu vẫn thấy chưa đủ để tế bái Thái Sơn, chưa đủ để khoe công với thần linh, càng chưa đủ thay trời tuyên bố thần quyền, hoàng quyền quy làm một.””
Vân Lang nhíu mày:” Nếu biết công tích bệ hạ vẫn chưa đủ, sao tiên sinh còn giục bệ hạ?”
Từ khi mở đại hội Nho môn ở Vân thị, Đổng Trọng Thư không còn ngụy trang trước mặt Vân Lang nữa, khẽ phất cái tay vừa lành:” Bệ hạ cần một cuộc tế tự lớn để chứng minh tính chính thống của hoàng quyền, Nho gia cũng cần một đại điển như thế để tuyên bố tính chính thống của Nho gia, đã là chuyện đôi bên cùng có lợi, hạ bớt điều kiện phong thiện Thái Sơn cũng là nên làm.”
Vân Lang lắc đầu:” Lời này sai rồi.”
“ Quân hầu muốn phản đối sao?”
“ Đúng là phải phản đối, có điều ta không phản đối bệ hạ, mà là phản đối tiên sinh.” Vân Lang đứng lên đi ra cửa sổ, chắp tay sau lưng giọng buồn bã:” Tiên sinh khi ẩn cư Thái Sơn, nghe quốc triều trưng dụng hiền tài, tiên sinh từng tiếc nuối nói, tuyệt thế mỹ nhân nuôi dưỡng bao năm sắp gả cho hoàng đế trẻ tuổi rồi.”
“ Khi đó tiên sinh lập chí với Nho gia ta cao vời nhường nào, ta không hiểu, nay Nho gia đi tới bước này, rõ ràng có thể quang minh chính đại phóng ngựa trên đường lớn hướng tới mục tiêu.”
“ Hiện giờ vì sao lại bỏ sách lược ban đầu, chẳng những nhục Nho gia ta, còn kéo thấp tiêu chuẩn phong thiện Thái Sơn, chỉ cần tiên sinh mở ra tiền lệ này, về sau đế vương không cần biết có anh minh hay không cũng lên Thái Sơn, vậy vinh diệu phong thiện còn gì nữa?”
“ Tuy Nho gia ta đạt được mục tiêu, nhưng lại không có được tầm cao khởi điểm, đây không giống tiên sinh chuẩn bị cho Nho gia đi đường dài.”
Lời này của Vân Lang không những có lý, còn vô cùng chân thành, khiến Đổng Trọng Thư trầm mặc rất lâu.
“ Tiên sinh tuổi đã cao, điểm này ta hiểu, nhưng không thể chỉ nghĩ tới cái lợi trước mắt.”
Đổng Trọng Thư đột nhiên cười ha hả:” Bàn sau, bàn sau.”
Nói rồi rời khỏi Phù Lệ cung.
Ra tới ngoài, đệ tử Lũ Bộ Thư vội nói:” Tiên sinh, kẻ này không thể tin được, y có lòng riêng.”
“ Ai cũng có lòng riêng cả, nếu không y thành thánh nhân rồi.” Đổng Trọng Thư khép mắt lại, ông sớm biết Lữ Bộ Thư không thể so với Vân Lang, nên vẫn kiên nhẫn giải thích:” Nhân chi thụ mệnh vu thiên dã, thủ nhân vu thiên nhi nhân dã, đó chính là nguyên nhân ta thúc giục bệ hạ phong thiện Thái Sơn. Hoàng đế thành thiên tử, Nho gia ta cũng thành nhân, đêm nhân và thiên tử cùng dựng giữa thiên địa.”
“ Công tích của hoàng đế không đủ phong thiện, khiến quan niệm chữ nhân chúng ta muốn tuyên truyền không đạt tới tầm cao. Thứ vươn tay ra là có không ai trân trọng, chỉ có vượt qua muôn vàn gian khổ mới khiến người ta trân trọng mãi mãi, nên lời Vân Lang nói rất có lý.”
“ Bệ hạ năm sau sẽ chinh phạt tứ phương, hai năm nữa là thấy được hiệu quả, bệ hạ đợi được hai năm, lão phu cũng đợi được.”