Hoắc Khứ Bệnh chỉ cần vào quân doanh là ném hết chuyện nhà ra sau đầu, cuộc sống tẻ nhạt trong quân doanh hắn có sống cả đời cũng không biết chán, nếu được hắn có khi nhốt mình trong quân doanh cả đời.
Điểm này đừng nói Vân Lang, Lý Cảm cũng không làm được.
Khác với thái độ coi quân doanh là nhà của Hoắc Khứ Bệnh, với Vân Lang, quân doanh chỉ là nơi làm việc, nên đương nhiên quân doanh là một công cụ mưu sinh mà thôi.
Tường cung không ngừng cao lên, rộng hơn, thế rồi trên tường xuất hiện máy ném đá, nỏ sàng, gỗ đá, bình vôi, công sự phòng ngự không ngừng hoàn thiện.
Vân Lang tận dụng nhân thủ sung túc trong tay cải biến tường cung vuông vức chẳng hề có mấy điểm phòng thủ, vì thế tường cung thẳng tắp đẹp đẽ biến thành mấp mô, tường thành đột ngột nhô ra ụ thành lớn.
Ụ thành nhô ra tới ba mươi trượng, hai ụ thành cách nhau một trăm trượng, đó là tầm bắn tốt nhất của cung nỏ. Một khi kẻ địch tiếp cận Phù Lệ cung sẽ đối diện với ụ thành, nếu địch xông vào đoạn tường thành giữa hai ụ thành, sẽ bị đả kích từ ba phía.
Vệ Thanh sau khi tuần thị Phù Lệ cung xem bản thiết kế của Vân Lang xong trầm mặc không nói, sau đó đem bản vẽ tới Khuyển đài cung bái kiến hoàng đế.
Vân Lang không được lòng hoàng đế, thiên hạ đều biết, nên Vệ Thanh không dẫn y đi gặp hoàng đế.
Nay Khuyển đài cung đã không còn quá nhiều chó nữa, những con bị què không phục hồi được đã bị xử lý hết, còn lại mấy chục con chó, dưới sự chỉ huy của Lưu Triệt tấn công gà rừng, thỏ rừng, hoặc là hợp lực tấn công một con lợn rừng mà cung nô bắt được.
Chó quá ít, Lưu Triệt thấy đàn chó không thể bao vây được lợn rừng, hừ một tiếng bỏ về Thanh Lương điện, nhìn thấy Tào Tương dắt hai con chó ngao uy mãnh cười hì hì ở cửa điện.
Lưu Triệt nhìn hai con chỗ cỡ sư tử, hài lòng lắm:” Khá đấy, kiếm ở đâu ra vậy?”
Tào Tương thi lễ đáp:” Do bộ nô đoàn bắt được chó con bên Tây Hải mang về, nuôi nửa nắm kính hiến cho bệ hạ, vãn hồi chút tổn thất của Khuyển đài cung.”
Ra lệnh cho hai tên cẩu nô cường tráng bắt chó rồi Lưu Triệt mới tới gần quan sát:” Bộ nô đoàn tới cả Tây Hải rồi sao?”
“ Hết cách ạ, người Tây Khương ở bình nguyên không ngừng chạy lên chỗ cao, bộ nô đoàn chỉ đành đuổi theo, đuổi mãi, đuổi mãi, thế là tới Tây Hải.”
Lưu Triệt khinh thường đám người bộ nô đoàn, nhưng vì nhu cầu nô lệ trong nước không có giới hạn, nên mắt nhắm mắt mở kệ phát triển, đợi quét sạch hết man tộc xung quanh rồi suy tính xử trí.
Dù sao khi tử hải thanh bình, thịnh thế phải có dáng vẻ thịnh thế, không thể để đám người dơ dáy đó phá hỏng phong khí quốc gia.
“ Lần này đại khảo, Tào thị ngươi định tiến cử bao nhiêu người?” Lưu Triệt xem chó xong ngồi xuống uống trà:
“ Tào thị không tiến cử ai cả, còn về phần người ỷ vào bản lĩnh tham gia đại khảo thì thần không cách nào khống chế.”
Lưu Triệt nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, cười nhạt:” Ngươi nắm chắc là môn sinh của mình qua được khảo thí chứ?”
Tào Tương tức tốc lắc đầu:” Thần không biết, nhưng vài tộc nhân học vấn không tệ.”
“ Dựa vào bản lĩnh thi được vẫn hơn do các ngươi đẩy lên cho trẫm, để trẫm phong quan tiến chức. Tốt, thế này lòng trẫm thư thái hơn.”
Tào Tương cười nịnh:” Tào thị sau này không tùy tiện tiến cử hiền lương nữa, trừ khi thực sự là hiền lương, nếu không có lỗi với bệ hạ.”
Lưu Triệt cười sảng khoái, ra hiệu Tùy Việt ban trà cho Tào Tương, khen ngợi vài câu:” Ngươi phân Tào thị cho người khác rồi?”
Tào Tương giật mình, tay cầm chén trà nóng trong tay cũng quên mất.
“ Hừ, sợ cái gì?”
Tào Tương vội nói:” Nhân đinh Tào thị đã quá nhiều, mỗi ngày thêm đinh khẩu mới, nếu như không tách ra, thần không cách nào khống chế. Nay trừ Bình Dương huyện là đất tổ tông không thể bỏ, thần đã đem ba nơi Cự Lộc quận, Nhữ Nam quận, Giang Đô quận chia cho con cháu Tào thị, từ nay về sau sẽ không nghe lệnh Bình Dương hầu phủ nữa, tự sinh tự diệt.”
“ Thật không?” Lưu Triệt hỏi lại:
Tào Tương đặt chén trà xuống thổi tay:” Thật ạ.”
“ Ừm, lát nữa dùng ngọ thiện với trẫm.”
Tào Tương mừng rỡ, cữu cữu hắn không thích ăn cơm với người khác, xem ra chuyện mình làm khiến cữu cữu vô cùng hài lòng.
Tào thị thực sự đã tới mức không thể không tách ra, nhưng Tào Tương còn thiết lập một tông tộc Tào thị khác ở nước Bái.
Nếu luận quan hệ máu mủ, tông tộc Tào thị này cùng Tào thị Bình Dương huyện gần gũi nhất, hắn còn chuyên môn đem những người không ý hướng lên triều hay kinh thương, tâm tính đạm bạc gài vào đó, đệ họ dựa vào canh độc truyền gia.
Đó là kế vững bền của Tào thị.
Khi Vệ Thanh tới thì Tào Tương đang cùng hoàng đế ăn cơm, ông ta tới, hoàng đế ngừng dùng bữa, đi ra gặp.
Ăn cơm cùng hoàng đế là một loại vinh diệu, nếu không có hoàng đế, Tào Tương vô cùng khinh bỉ thứ cơm nước trăm năm không đổi trong cung.
Lưu Triệt vừa đi, Tào Tương vứt luôn đũa, vừa rồi làm ra vẻ ăn uống ngon lành, miếng thịt nuốt dơ trong miệng trở thành khó chịu vô cùng, khạc mạnh phun ra.
Cổ họng thoải mái rồi, miệng thì ngấy vô cùng, cầm cốc nước lớn súc miệng phun đầy đất, để lại đống hỗn độn cho hoạn quan dọn dẹp.
“ Tường mặt ngựa là thứ gì?” Lưu Triệt nghe Vệ Thanh nói xong lấy làm lạ:
“ Là một loại tường thành hộ vệ mà Vân Lang xây dựng ở Phù Lệ cung, còn gọi là ụ thành, kỳ thực rất đơn giản, là nhô ra một khố từ tường thành, không nhiều, chính diện ba mươi trượng, hai mặt chỉ mười trượng.”
Lưu Triệt nghĩ một lúc mà không hiểu hàm ý:” Thế thì có tác dụng gì?”
“ Mặc dù chỉ là cải tiến nho nhỏ, nhưng với hai phe công thủ mà nói đều là thay đổi lớn, bệ hạ xem.” Vệ Thanh trải bản vẽ ra:
“ Đây chính là tường mặt ngựa, trước kia chúng ta đối diện với kẻ địch công thành thì chỉ có một mặt tường thành che chắn, nếu như có thêm mặt ngựa này … bệ hạ xem, chúng ta có thể từ ba phía tấn công địch, khiến địch bị giáp kích từ nhiều phía, nhanh chóng sụp đổ.”
“ Quan trọng nhất là có mặt ngựa nhô ra này, xe công thành, thang mây của địch không dễ tiếp cận được tường thành, với phe thủ thành mà nói là vô cùng có lợi.”
Nghe vậy Lưu Triệt hiểu được tác dụng của tường mặt ngựa, Vân Lang làm ra thứ này, hắn không ngạc nhiên, hắn coi trọng là năng lực cách tân của Vân Lang, nếu như y chỉ luyện quân đúng quy củ mới làm người ta thất vọng:” Phái giám quân sứ tới, Thượng Lâm Uyển đột nhiên xuất hiện một bảo lũy dễ khu khó công như thế, phải bị giám sát.”
Vệ Thanh nhíu mày:” Phủ Lệ cung đã là nơi lập nha phủ của Vệ tướng quân, nhân tuyển giám quân sứ khó phái.”
Lưu Triệt mỉm cười:” Tào Tương đi, nếu có sai phạm, trẫm xử hắn.”
Vệ Thanh ồ một tiếng, đổi lại bất kỳ một ai cũng không có khả năng giám sát Vân Lang, nếu y muốn qua mặt thì giở trò trước mắt, giám quân sứ cũng chưa chắc đã phát hiện, hoặc biết cũng chưa chắc đã ngăn cản được.
Phái Tào Tương đi thì khác hẳn, một là Vân Lang dễ tiếp nhận, hai là nếu Vân Lang làm chuyện vượt quy củ, xử phạt Tào Tương còn hữu hiệu hơn xử lý bản thân y.
Chỉ là Vệ Thanh thấy hoàng đế phải vui mừng vì xuất hiện loại thành trì này, chứ sao lại ngay lập tức nghĩ tới giám sát, cùng phân hóa huynh đệ Vân Lang?
Lưu Triệt nhìn sắc mặt Vệ Thanh là biết ông ta nghĩ gì, thở dài:” Tác dụng của tường mặt ngựa, khanh giải thích trẫm mới hiểu, một người chuyên tâm quân trận chiến trường như khanh mà không nghĩ ra, lại xuất hiện trong tay y dễ như ăn cơm uống nước. Hơn nữa khanh phát hiện ra diệu dụng của nó lập tức tới báo cho trẫm, còn y không thèm thỉnh công. Ài, ước thúc y một chút vẫn hơn.”