Vân Lang cả tháng mới về nhà một lần.
Có thế thôi mà bị đàn hặc là không xứng làm Vệ tướng quân, cần phải điều chuyển, cho y làm Hậu tướng quân nhàn hạ.
Lưu Triệt không tán đồng, hắn cũng không nghĩ Vân Lang quanh năm suốt tháng ở quân doanh mới là tận trung với nước.
Ngược lại cho rằng Vân Lang thường đem quyền lực trao lại cho bộ hạ mới là biểu hiện của trong lòng thẳng thắn vô tư.
Điều này khiến đám ngự sự càng thêm bất mãn, cảm thấy mọi quy củ đặt lên người Vân Lang hình như không mấy tác dụng, rắp tâm rình rập y phạm lỗi.
Thế rồi khi Tào Tương làm trưởng sử giám quân, Vân Lang lại càng thêm lười biếng, thậm chí luân phiên cùng Tào Tương thủ quân doanh.
Bây giờ một tháng thì có nửa tháng Vân Lang nằm khểnh ở nhà, không còn coi ai ra gì nữa, tấu chương đàn hặc rơi xuống như tuyết, làm Lưu Triệt phiền không thôi.
Đừng nói tới Vệ tướng quân cao quý, đến cơ hội tòng quân là điều không ít người mong muốn, vậy mà tên đó chẳng coi ra gì, y thiết kế cái tường mặt ngựa làm người ta không yên lòng, giờ y làm biếng không ngờ cũng đau đầu như thế.
Kẻ này bất kể trọng dụng hay không đều khó.
Vân Lang cũng đang gặp khó.
Nhi tử của Trần Đồng tên là Đồng Tử, vốn chẳng có chút liên quan gì tới Vân Lang, khi đứa bé đó quỳ trước mặt y, khẩu cầu nhập quân, làm y rất khó xử.
Trần Đồng sắp bị nhi tử làm tức chết, hắn xử lý nhi tử cũng làm người ta chấn kinh.
Khi cành liễu to bằng ngón tay quất gãy tới cái thứ ba, Vân Lang không thể ngồi yên nữa, hoài nghi Đồng Tử không phải là con đẻ của Trần Đồng.
“ Quân hầu, ngài chớ ngăn cản, hôm nay để mỗ đánh chết nó cho rồi …”
Thực ra Vân Lang còn chưa bảo ngưng, chỉ thấy Trần Đồng có hơi quá đáng, chưa kịp ngăn cản thì Trần Đồng đa thở hồng hộc nói câu đó. Sao còn không hiểu, Vân Lang liếc nhìn Trần Đồng:” Ngươi chuẩn bị để nhi tử tòng quân à?”
Trưởng tử trên nguyên tắc là không tòng quân, Trần Đồng mặc dù tượng tịch, nhưng cũng đứng đầu trong tượng hộ, tới tầng cấp của hắn, thiếu sót thân phận không cao đã không còn ảnh hưởng mấy nữa.
Nay lao dịch có thể bỏ tiền ra thay thế thì ngay cả thiếu sót này đã chẳng là gì, so với giai tầng nông phu cao hơn thậm chí còn tốt hơn.
Trần Đồng gia nghiệp lớn lại để trưởng tử tòng quân thật vô lý.
“ Chuyện này, chuyện này, hầu gia ...” Trần Đồng ấp a ấp úng:
“ Muốn dựa vào quân công để nâng địa vị của nhà ngươi thì trước tiên phải có quân công đã, thứ này không làm giả được, chỉ có thể lên trận giết địch, xách đầu về ghi quân công. Bất kể hành vi giả dối nào đều có hậu quả, đừng để quân công chẳng có lại còn liên lụy cả nhà.” Vân Lang đoán ra ý của hắn, nói luôn:” Ngươi cũng biết giả mạo quân công là tội gì, tội khác còn có thể bỏ tiền ra chuộc tội, còn tội này, hừ, kẻ nào dính vào là chết, cả ta cũng thế.”
Trần Đồng thở dài:” Hai tháng trước đi cầu thân cho Đồng Tử, nhà nữ là lương gia tử, gả tới nhà tiểu nhân coi như hạ mình. Đã giao hẹn trước, không ngờ tới gần ngày thành thân, khuê nữ đó gả cho lương gia tử khác.”
“ Tiểu nhân tới nhà lý luận, bị người ta xỉ nhục một phen, Đồng Tử giận quá, tới tìm người ta, bị người ta đánh một trận, tới ngay cả tiền sính lễ cũng không trả lại, còn nói là lấy tiền của tượng hộ tiểu nhân, để phong quang gả khuê nữ.”
Vân Lang gật gù:” Quan phủ cũng không thèm để ý hả?”
Trần Đồng cúi đầu không nói.
Chuyện này nghe rất bất công, nhưng nếu kiện lên quan phủ lại không có khả năng thắng nào hết. Vấn đề là ở thân phận, nếu Trần Đồng cũng là lương gia tử, có cho nhà nữ mười lá gan cũng không dám hối hôn.
Đã là tượng hộ còn dính lính tới thương cổ, lương gia nữ gả tới là chuyện mất mặt, hối hôn còn được xem như lãng tử quay đầu.
Còn về tiền lừa Trần Đồng, vẫn chưa đủ đền bù tổn thất danh dự.
Gặp phải chuyện này, về quang minh chính đại thì Vân Lang cũng chẳng làm được gì, chèn ép giai cấp là chế độ người cầm quyền duy trì.
Trong quy tắc chế định, chẳng bao giờ có điều tổn hại lợi ích kẻ trên thỏa mãn kẻ dưới.
Trần Đồng muốn đáp trả, trước tiên thành lương gia tử, nếu không thì không thể nào.
“ Có quyết tâm chết không?” Vân Lang nhìn Đồng Tử bị trận đòn tàn tệ.
Trần Đồng đau khổ quay đầu đi, Đồng Tử không ngừng dập đầu, xem ra bị nhà nữ sỉ nhục không hề nhẹ.
“ Hán luật học Tần pháp, khác nhau không nhiều, nhất là ở quân công càng nghiêm ngặt. Mà Tần pháp là năm xưa do Thương Ưởng biến pháp định ra, Thương Ưởng quan tới thượng tạo, tước phong Thương Quân, nhưng mẹ ông ta thì vẫn là nô lệ.”
“ Nghe nói Thương Ưởng không cha không mẹ, được Cơ Nương thu nhận, tận tâm tận lực nuôi dưỡng ông ta. Kết quả là Thương Ưởng được dạy dỗ vô cùng xuất sắc, khi Công Tôn Tọa mời Thương Ưởng làm môn khách, Cơ Nương vì cắt đứt mọi tưởng niệm của ông ta mà móc hai mắt, thành toàn cho nghĩa tử.”
“ Một nữ tử ơn như trời biển với Thương Ưởng như thế, với công tích địa vị ông ta như thế mà không cách nào thay đổi được địa vị nô lệ của mẹ mình.”
“ Thương Ưởng đưa nhi tử duy nhất của Cơ Nương là Hắc Phu lên chiến trường, để Hắc Phu lập quân công, thay đổi địa vị cả nhà ... Kết quả thật bất hạnh, Hắc Phu chiến tử vẫn không có chút quân công nào. Cơ Nương dù ngồi cùng xe với Thương Ưởng thì vẫn là nô lệ.”
“ Trần Đồng, ngươi vẫn muốn cho nhi tử đi vào con đường này chứ.”
Trần Đồng thất thần:” Nếu đã không thể tiến lên, vậy cưới nữ nhi tượng hộ cũng được, cho môn đăng hộ đối.”
Đồng Tử bò dạy òa khóc chạy đi, hắn còn chưa có tư cách quyết định vận mệnh của mình.
Vân Lang tiễn Trần Đồng đi, Hồng Tụ từ sau rèm đi ra dựa vào trượng phu nói:” Đúng là thứ quy củ giết người không thấy máu.”
Vân Lang cảm khái:” Thật buồn cười, dư nghiệt tiền Tần như ta lại là quý tộc.”
“ Vì quý tộc thì vẫn là quý tộc, dù quý tộc của địch, Đại Tần thừa nhận thì Đại Hán cũng thừa nhận, dù có bị đem giết cũng giết với nghi lễ quý tộc. Không chỉ tiền Tần, huân quý cũng nhiều dư nghiệt sáu nước mà, có gì lạ đâu.”
Vân Lang ôm vòng eo như cành liễu của Hồng Tụ, nhất thời không biết nói gì, nếu như không gặp Thái Tể, lại chẳng biết gì về thế giới này, muốn từ dã dân lên tới huân quý vô cùng gian nan.
“ Con của thiếp sau này sẽ không bị ức hiếp chứ?”
Vân Lang giật mình, vuốt ve bụng Hồng Tụ:” Không phải nàng cũng có thai rồi chứ?”
Hồng Tụ ủ rũ lắc đầu:” Không có.”
Vân Lang vỗ trán:” Đã nói mà, ta đâu tốt số như thế.”
“ Rồi sẽ có thôi.”
Vân Lang bật cười:” Tất nhiên rồi, ở thời này đầu tư vào cái gì cũng không bằng đầu tư vào con cái, đó mới là vụ mua bán một vốn vạn lợi thực sự.”