Kim Nhật Đê quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài.
Hắn biết Vân Lang nói không hề sai, khó nghe, nhưng sự thực là thế, hắn làm mã giám, chứng kiến vũ khí trang bị được ngày đêm làm ra trang bị cho đại quân ra sao. Chỉ vẻn vẹn Thượng Lâm Uyển này, đồng ruộng bao la, lương thực thu hoạch được đủ nuôi toàn bộ người Hung Nô rồi.
Nhân lực như thế, tài lực vật lực như thế? Làm sao đánh lại.
“ Tiên sinh, nhưng người Hung Nô cũng phải sống chứ?”
Vân Lang thương hại xoa đầu hắn:” Ai muốn người Hung Nô sống đây? Không chỉ người Hán, cả bộ tộc khác cũng không muốn người Hung Nô sống tiếp, bọn họ vẫn nhớ năm xưa Hung Nô cường đại gây ra tai họa gì, trống rách muôn người đánh. Nói cách khác, trên mảnh đất phương đông này không còn đất sống cho Hung Nô nữa rồi.”
“ Tiên sinh, vãn sinh phải làm sao bây giờ?” Kim Nhật Đê hoảng sợ, thấy Vân Lang chuẩn bị đi ôm lấy chân Vân Lang cầu xin, rồi chợt nhớ tới chuyện cách đó không lâu Trương An Thế nói với mình liền thuật lại:” Trương An Thế hi vọng vãn sinh giết Hồn Tà vương.”
Vân Lang sửng sốt, sau đó nói:” Ngươi trả lời ra sao?”
Kim Nhật Đê dứt khoát nói:” Vãn sinh không muốn giết Hồn Tà vương, cho dù hắn giết phụ thân của vãn sinh, nhưng vãn sinh không muốn trả thù.”
Vân Lang gật gù kéo Kim Nhật Đê đứng lên:” Ngươi làm thế là đúng, đó chính là điều ta thường nói, đặt chữ nhân vào để suy nghĩ, sau đó lựa chọn phương pháp làm việc của mình. Nếu ngươi giết Hồn Tà vương chỉ khiến người Hán thêm coi thường ngươi. Vì sao Trương An Thế lại bảo ngươi làm chuyện đó? Vì trong mắt hắn đó chính là người Hung Nô, ngươi làm theo lời hắn, dù là người Hung Nô phản bội người Hung Nô, đó vẫn là hành vi bị khinh bỉ.”
“ Xem ra ngươi đọc Xuân Thu đã đọc ra cảm ngộ rồi đấy.”
Kim Nhật Đê vẫn hoang mang:” Vậy sau này vãn sinh phải làm thế nào?”
“ Đó là chuyện phải do ngươi quyết định.” Vân Lang chỉ cuốn sách trong tay Kim Nhật Đê:” Tìm đáp án trong đó, đạo lý trong thiên hạ kỳ thực đều tương thông.”
Nói xong men theo ao sen về nội trạch.
Kim Nhật Đê suy sụp ngồi xuống tảng đá, nhưng đồng thời cũng thấy có rất nhiều thu hoạch, hắn chưa bao giờ dùng loại ánh mắt đó nhìn chủng tộc của mình.
Người Hung Nô chỉ biết đống lửa trên thảo nguyên, hiến tế mạng người, hi vọng có thể thấy được chỉ thị của thần Côn Lôn trong lửa.
Hắn cần có thời gian suy nghĩ thật kỹ những lời Vân Lang nói.
Tống Kiều mang trà bánh cho Vân Lang, nghi hoặc nói:” Thường ngày chàng lười nhác, trước kia đẩy chuyện dạy học cho Tiểu Quang, sau lại đẩy cho Hồng Tụ, hôm nay lại bỏ nhiều thời gian như vậy chỉ bảo một người Hung Nô là sao?”
Nói suốt cả buổi sáng rồi, Vân Lang đói bụng, chuyên chú ăn uống.
“ Nói mau.” Tô Trĩ vác cái bụng bầu ở bên mất kiên nhẫn giục:
Vân Lang nhìn cái bụng to khiếp người của Tô Trĩ, đành đặt bánh ăn dở xuống:” Một đứa trẻ hiếu học thỉnh giáo ta, ta dạy dỗ một chút, đó là nhân tính, không thể vì hắn là người Hung Nô mà từ chối.”
Tô Trí dí sát mặt vào mặt Vân Lang, nhìn chăm chú:” Muội thấy huynh không có ý đồ tốt.”
Vân Lang nhéo mũi nàng:” Ta ý đồ tốt xấu thế nào, Kim Nhật Đê tự biết.”
Tống Kiều vào hùa với Tô Trĩ:” Thiếp mà là Kim Nhật Đê sẽ không thỉnh giáo huynh, huynh sẽ dạy hư hắn.”
“ Nàng thấy ta giống người xấu không?” Vân Lang giang tay ra, y thấy mình sống thật thất bại, giờ tới cả lão bà cũng nghi ngờ, vậy mà còn đi dạy người ta nhân nghĩa:
Tô Trĩ cười khanh khách:” Từ Tiểu Quang có thể thấy huynh có thể dạy một đứa trẻ ngoan thành cái gì rồi.”
Vân Lang thấy oan ức vô cùng, phất tay hừ một tiếng:” Thẳng tiểu tử đó vốn xấu từ khi sinh ra, cần gì ta phải dạy.”
“ Nhưng mà nói ra Tiểu Quang còn nhỏ mà phải làm toàn chuyện người lớn, thật là làm khó nó.” Tống Kiều thở dài:
“ Nó từ nhỏ đã thích làm chuyện lớn, thích làm chuyện tiền nhân chưa từng làm, ta chỉ thành toàn cho nó thôi.”
“ Giờ còn đổ trách nhiệm cho đệ tử.” Tô Trĩ đá Đại Vương một cái:” Một người một hổ mặt dày vô sỉ đi nhìn trộm người ta tắm, bị phát hiện ra liền bỏ Đại Vương lại gánh tội, còn mình chạy mất.”
Đại Vương bất mãn gầm một tiếng, chạy sang phía Vân Lang nằm.
Chuyện từ thời nảo thời nào rồi, nhưng mỗi lần muốn đả kích y là lại được đưa ra, Vân Lang chép miệng:” Ở chốn hoang dã đột nhiên xuất hiện một bầy mỹ nữ tắm rửa lộ thiên, ta mà không xem mới là ngốc. Khi muội ở nhà, ta có đầy cơ hội nhìn trộm, ta có nhìn không?”
“ Đó là vì muội không cho huynh cơ hội thôi, nếu không muội còn cùng huynh thành thân sớm hơn sư tỷ …”
Hai người này càng nói càng không ra làm sao cả, Tống Kiều đánh Tô Trĩ một cái, hôm nay Tô Trĩ nói đặc biệt nhiều, từ khi Vân thị bị Tô Tử Lương đâm sau lưng, nàng luôn rầu rĩ, sớm khiến Vân Lang nghi ngờ rồi.
“ Mười chín tháng sáu là sinh nhật Tiểu Trĩ, sư phụ sư nương tặng rất nhiều lễ vật.” Tống Kiều nhìn sắc mặt Vân Lang cẩn thận nói:
“ Cỡ nào?”
“ Sáu nghìn vàng.”
“ Lão trượng nhân tặng lễ mà không tới uống rượu à?” Vân Lang nhìn Tô Trĩ nghiêm mặt ngồi thẳng lưng tại chỗ:
Tô Trĩ có chút chột dạ:” Không tới, muội cũng không cho tới.”
“ Tới thì tới, chẳng sao cả.”
Tô Trĩ môi run run:” Huynh không hận sao?”
Vân Lang thở dài:” Sao ta không hận cho được, nhưng nàng có biết bệ hạ đang ngồi đợi xem xiếc khỉ, đợi ta báo thù trượng nhân không? Làm sao ta có thể để hắn đắc ý.”
“ Sư huynh, bỏ qua cho họ đi.” Tô Trĩ thoáng cái đã đỏe hoe hai mắt.
Vân Lang lau nước mắt cho Tô Trĩ:” Muội mới là nguyên nhân lớn nhất ta bỏ qua cho họ, chứ chẳng phải vì hoàng đế. Chỉ cần nghĩ tới báo thù họ, cả đời muội không còn mỉm cười nữa là ta thấy lỗ rồi.”
“ Đi bảo với lão trượng, ta quên chuyện đó rồi, cũng quên họ luôn rồi, sau này đừng để ta nhìn thấy họ, cũng đừng nói với người khác mình là người thân của Vân thị. Trả vàng lại cho họ đi, trừ muội và Tiểu Kiều ra, ta không dính dáng gì tới họ nữa.”
Tô Trĩ nhào vào lòng Vân Lang ủy khuất khóc thút thít, Vân Lang vừa vỗ vai nàng vừa nhìn Tống Kiều, nhất định còn chuyện mà y chưa biết.
“ E rằng sư phụ thiếp cũng không lường được chuyện này, chàng có biết thời gian qua họ sống ra sao không?”
Vân Lang cười nhạt, Tô Tử Lương tuy gian xảo, nhưng ông ta ở trong núi quá lâu, không hiểu chuyện nhân gian, bắt nạt được y mấy lần liền tưởng y là hồng mềm dễ bóp, suy nghĩ quá đương nhiên.
“ Sư phụ sư nương ở Trường An không dám ra ngoài nửa bước, chỉ mong chờ phu quân tới giết họ trút giận, để bỏ qua cho tiểu sư đệ.”
“ Quả nhiên là chỉ bắt nạt người lương thiện, được rồi, chuyện đã như thế, lời cảnh cáo để Tiểu Trĩ nói. Ông trời ơi, làm sao ta gặp phải lão trượng thấy lợi mờ mắt như thế chứ.”
Tô Trĩ đứng lên thi lễ với Vân Lang, sau đó nén khóc đi luôn.