“ Lão trượng nhân dám tới đây à?” Đợi Tô Trĩ đi rồi Vân Lang mới hỏi:
“ Trác Cơ dẫn tới.” Giọng Tống Kiều có chút bất thiện:” Chẳng phải chàng nói trong nhà sẽ mãi mãi để một chỗ cho cô ta sao, tòa hồng lâu bên kênh nước nóng chính là của người ta.”
Vân Lang bóp trán:” Ài, con người chỉ cần quá coi trọng sự kiện nào đó là mất phán đoán cơ bản, Trác Cơ nhìn ra ta không có ý truy cứu lão trượng nhân, hai nàng ngốc nghếch suốt ngày sống thấp thỏm.”
Buổi chiều ăn cơm, Trác Cơ quang minh chính đại xuất hiện ở bàn cơm.
Vị trí bên cạnh Vân Lang luôn là Tô Trĩ, Tống Kiều ngồi một mình đối diện, Trác Cơ, Hồng Tụ ngồi hai bên bàn.
Tình hình vô cùng vi diệu, Vân Lang không nói câu nào, Tô Trĩ gần như dính vào người y, không cần y phải đụng đũa, nàng đút cơm tận miệng, nói chuyện thỏ thẻ.
Hồng Tụ quen rồi, Tô Trĩ trước kia được phu quân cưng chiều nhất, hiện giờ vẫn thế. Trác Cơ lạ lắm, cứ ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ. Tống Kiều cúi đầu ăn cơm , không có trẻ con, nàng cũng không bắt Tô Trĩ phải chú ý hình tượng, cũng không muốn nhìn cho khỏi khó chịu.
“ Bọn nhỏ đâu rồi?”
“ Bọn chúng ăn cơm ở phòng khác, có Vân Âm trông coi.”
“ Sau này cùng ăn.”
Tống Kiều như chỉ chờ có thế, giọng cao lên:” Tiểu Trĩ ngồi trong lòng chàng rồi, bọn nhỏ làm sao mà tới được?”
Tô Trĩ mặc kệ sư tỷ, tiếp tục vô tâm ngồi lên đùi Vân Lang làm nũng.
Tống Kiều ăn hết một bát nhỏ đã buông đũa lau miệng, lạnh lùng bỏ đi. Hồng Tụ nhìn tình hình bất ổn cũng ăn nhanh, sau đó tủm tỉm cười đứng dậy:” Thiếp đi xem mấy đứa nhỏ thế nào.”
Rồi đi mất.
Tô Trĩ lãnh đạm nhìn Trác Cơ, đuổi khách:” Ta muốn ngủ trưa với phu quân.”
Trác Cơ thong thả húp canh:” Chẳng lẽ lại ngủ ngay ở nhà ăn? Tòa tiểu lâu kia của thiếp thân đã cho thêm núi băng, phu nhân không bằng tới đó nghỉ trước đi, thiếp thân muốn nói chuyện Vân Âm với phu quân.”
Thấy Trác Cơ đã bảo nha hoàn đi tìm Vân Âm, Tô Trĩ đành phải đứng dậy, bực tức bỏ đi.
Trác Cơ rót cho Vân Lang một chén trà rồi ngồi xuống bên cạnh:” Sao hầu gia ngài lại tốt với nha đầu ngốc như thế? Ngay cả bị phụ thân ám toán cũng bỏ qua được, thật không biết phân nặng nhẹ.”
Vân Lang ngửi mùi thơm tỏa ra từ thân thể ấm nóng của Trác Cơ, uống ngụm trà nói:” Đều là người nhà, nói truy cứu cái gì. Ngoài ra chuyện này nàng hẳn không lạ gì mới đúng.”
Trác Cơ dựa đầu vào vai Vân Lang, biết y ảm chỉ mình mấy lần hãm hại, cười khúc khích:” Điển hình người thông minh làm chuyện ngốc nghếch, nhưng làm người ta nghĩ lại thấy thoải mái.”
“ Làm sao? Chán ở đại trạch viện rồi à? Chạy tới đây làm gì?”
“ Ở một mình có vì vui, tiểu lâu nơi này tuy nhỏ một chút, nhưng sau này là nhà thiếp, sống ở đây sẽ tốt hơn, sau này thiếp sẽ không đi nữa.”
Vân Lang không phải không muốn Trác Cơ ở đây, chỉ là có nàng, Vân thị muốn thanh tĩnh liền khó rồi, nhưng nghiệt chướng bản thân gây ra, trừ bóp mũi nhận còn cách nào.
Sống tốt là nguyện vọng của mỗi người, có điều trong mắt mỗi người đây lại là khái niệm khác nhau.
Trác Cơ ở ngoài hô phong hoán vũ, tới Vân thị trang viên không ngờ lại ngoãn ngoãn cúi đầu trước Tống Kiều.
Đương nhiên chỉ vẻn vẹn với Tống Kiều thôi, còn trước mặt Tô Trĩ, Hồng Tụ, nàng tự tin hơn nhiều, nếu không phải Tô Trĩ có thai, Hồng Tụ nhường nhịn, Vân thị sớm khói lửa mù mịt rồi.
Tống Kiều nhắc tới chuyện nhân thủ ở cửa hiệu tiêu thụ gấm Thục của Trác Cơ, không ngờ Trác Cơ chẳng do dự giao ra, lại còn hỏi nếu Tống Kiều cần kênh mua bán sách của nàng, nàng cũng giao ra nốt.
Giờ Tống Kiều đang thương lượng với Tô Trĩ, Hồng Tụ có nên nhận hay không?
Bình Tẩu đã già lắm rồi, ở trong bách hoa viên nhàn nhã, nguyện vọng cả đời ông ta đã đạt được, hai nhi tử, một thì làm tư mã trong quân, một thì làm yết giá Vân thị, ông ta chẳng còn mong gì hơn.
Bình Già làm quan rồi, không về Vân thị nữa, doanh tư mã là chức vị nghìn đảm, đó là thù lao cho năm năm vất vả ở Vân thị.
Bình Tẩu pha một ấm trà xanh biếc, nói là trà mới.
Vân Lang không thích trà quá xanh, thường loại trà đó rất chát, khó uống.
“ Nhan sắc, khẩu vị, ngài chỉ có thể yêu cầu một trong hai thôi, khó lưỡng toàn kỳ mỹ.” Bình Tẩu tựa hồ có điều muộn nói, mượn trà làm vật dẫn:
“ Đó là vì tài nghệ của ông chưa tới, nếu kỹ nghệ xuất thần nhập hóa, sắc hương vị toàn vẹn là chuyện hiển nhiên.”
Bình Tầu mỉm cười đặt chén trà xuống:” Người như thế không dễ kiếm, giống như sinh ý đất Thục nay đã lớn tới mức Đại nữ không dám chưởng quản nữa. Bệ hạ, Trường Môn cung, hoàng hậu, hoàng tộc, quân quý, đều ra sức thẩm thấu vào đó, dây dưa quá nhiều, lão phu thấy cần một vị đại tài danh chính ngôn thuận khống chế rồi, Đại nữ có rất nhiều điều bất tiện.”
“ Ông không làm được sao?”
Bình Tầu lắc đầu:” Lão hủ không còn sống được bao ngày nữa, dẫu miễn cưỡng duy trì một thời gian cũng phải giao lại cho người khác thôi, không bằng tính đường sớm, tới lúc đó khỏi trở tay không kịp.”
Vân Lang nhìn Bình Tẩu, lão già này gần bảy mươi, tóc tuy đã bạc hết, nhưng da dẻ hồng hào, căng mịn, giọng nói khỏe khoắn, chẳng có vẻ gì là sớm không quản việc được nữa, không hiểu chuyện gì làm ông ta bất an:” Năm ngoái kiếm được từ đất Thục bao nhiêu?”
Bình Tẩu liếm môi:” Hai vạn vạn Vân tiền.”
Vân Lang giật mình:” Đem toàn bộ Vân tiền cộng lại cũng chưa được chừng đó.”
“ Từ khi Hoàng thị sụp đổ, thương cổ không bị chèn ép nữa, trở nên hết sức phồn thịnh, dấu chân đã tới Hà Tây, Thụ Hàng thành, riêng sản nghiệp dâu tằm mở rộng chục lần, dã dân từ trong núi quay về tới hơn trăm vạn.”
Vân Lang gật gù:” Đấy mới là dáng vẻ nên có của đất Thục,”
Bình Tẩu liên tục lắc đầu:” Nhiều quá, nhiều quá rồi, nay ở trong Thục, dù là lê dân cũng bắt đầu ăn cơm gạo.”
Vân Lang hiểu rồi, không phải vì sản nghiệp quá lớn, quan hệ quá phức tạp, mà là vì nỗi sợ hãi trong lòng:” Quả nhiên trong mắt các người bần cùng mới là thế giới bình thường, bách tính nên bữa được bữa no, mặc áo rách, ở nhà dột, giờ thấy họ giàu có lại đâm sợ hãi ...”
Bình Tẩu nghiêm túc nói:” Chẳng phải như thế sao? Bách tính quá mức giàu có, hoàng đế lấy gì xúi giục họ vì nước chinh chiến, đi phương xa lao dịch?”
Vân Lang cổ quái nhìn Bình Già:” Ông đúng là rất sợ bách tính giàu có, thế là sao?”
“ Đạo lý chẳng lẽ quân hầu không biết, nếu chẳng phải ngài sống quá bình đạm, lão phu còn nghĩ ngài có chí long phi.”
Vân Lang buồn cười lắc đầu, đây là ông già không theo kịp thời đại, ông ta không thể tiếp nhận được thay đổi lớn lao những năm qua, vẫn dùng học thuyết Âm Dương gia cũ kỹ để giải thích thế giới, tất nhiên có ngộ nhận.
Ông ta cho rằng Vân Lang thi ân với người đời, là đang làm tổn hại lợi ích Vân thị làm cho những người có liên quan được hưởng lợi. Tổn thất lớn như thế muốn âm dương cân bằng, trong mắt ông ta chỉ có vị trí của Lưu Triệt bù đắp được.
Sau khi có kết luận ấy, lập tức không chút do dự xúi Trác Cơ tới Vân thị, dù cúi đầu làm thiếp cũng phải thành nữ chủ nhân Vân thị.
Vân Lang thong thả uống trà:” Lý luận của ta giải thích với ông không thông được.”
Bình Tẩu rất kiên định:” Cho dù năm mươi năm hay một trăm năm, rồi sẽ có kết quả.”