Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 870 - Q6 - Chương 017: Vân Thị Đền Bù.

Q6 - Chương 017: Vân thị đền bù. Q6 - Chương 017: Vân thị đền bù.

Tiểu lâu của Trác Cơ kỳ thực không nhỏ, đó là tòa hồng lâu hai tầng, được Vân Lang làm từ rất lâu rồi, dù bỏ không cũng vẫn được chăm sóc rất tốt, Trác Cơ chỉ cần dọn đồ vào là có thể ở ngay được.

Vân Lang vừa đẩy cửa ra thì Trác Cơ đang thay y phục, nữ nhân đó hét một tiếng, nhận ra Vân Lang liền buông hai tay che ngực, kiêu ngạo nói:” Vào thì gọi một tiếng, lại không phải không cho vào.”

Nói chuyện với lão già thần kinh Bình Tẩu một hồi, Vân Lang đầy một bụng tức, giờ tới chỗ Trác Cơ lại không biết nói gì.

Nói mình không có dã tâm đó?

Trác Cơ thế nào cũng phụ họa rằng lý tưởng cao nhất của nàng là làm một thiếp thất Vân thị, nói chuyện như thế chẳng ích gì.

Nhìn Trác Cơ bước vào thùng nước tắm, Vân Lang bám vào bên thùng:” Chúng ta có hiểu lầm gì không nhỉ?”

Trác Cơ nheo mắt cười, tay khuấy nước:” Không có.”

Vân Lang cười khổ:” Không phải như nàng nghĩ, từ khi Vân Âm ra đời, nàng là nữ nhân của ta rồi, không cần nàng dùng thân thể cám dỗ ta, ta tự tới cửa nộp mình, nói không chừng còn điên cuồng hơn nàng nghĩ đấy.”

Trác Cơ không cười nữa, đặt một tay lên tim Vân Lang:” Nói tiếp đi.”

Vân Lang gật đầu:” Được, ta nói tiếp, bất kể Bình Tẩu nói gì với nàng thì ông ấy cũng nhầm rồi, chí hướng của ta không phải như thế.”

“ Thiếp biết, chỉ ông ấy nghĩ thế thôi, thu lợi từ Thục đã vượt quá xa dự liệu cùng khống chế của ông ấy, cho nên ông ấy rất sợ. Sợ hầu gia ngài dùng số tiền đó trù mưu thiên hạ, thấy ngài không thu tiền về, lại phát ra cho bách tính, thương cổ đất Thục vay, cho rằng dã tâm của ngài rất lớn.”

“ Còn thiếp đơn giản muốn về Vân thị ở thôi, thiếp thân hơn hầu gia ngài sáu tuổi đó, năm xưa ngài còn tâm tính thiếu niên, thân thể mỹ lệ này còn có tác dụng. Nay ngài đã là nam tử đường đường, chức cao quyền trọng, còn cưới cả một tiểu thiếp trẻ trung mỹ lệ vô song. Còn thiếp ngày càng có tuổi rồi, nếu không tới đây, e vài năm nữa ngài quên mất, bỏ lại thiếp lẻ loi một mình, thế nên tới đây cúi đầu với người ta vẫn hơn.”

“ Nói thế đã đủ chân thành chưa?”

Dù Trác Cơ nói rất tội nghiệp, Vân Lang vẫn còn chút nghi hoặc:” Thật chứ?”

Trác Cơ luồn tay vào áo Vân Lang:” Ai hiểu nhược điểm ngài hơn thiếp, chỉ cần bắt lấy Vân Âm, Vân Triết hay Tiểu Trĩ của ngài, là ngài ngoan ngoãn đầu hàng rồi. Người như thế, muốn thành quân vương ư? Quên đi, dù ngài có ý đó, thiếp thân cũng khuyên nàng từ bỏ.”

Vân Lang nhanh chóng cởi y phục, nhảy ùm vào thùng nước.

Lão bà nhiều, sinh hoạt tất nhiên trở nên hoang dâm, chẳng vì chí hướng cao vời mà thay đổi.

Giống như nhiều tiền thì sẽ thành nhà giàu thôi, đó là kết quả tất yếu.

Cơ quan sinh dục của con người là bộ phận trương thành muộn nhất, lại là bộ phận suy yếu nhanh nhất, nên khi trưởng thành như lửa cháy đồng hoang, khi mất đi lại như đê vỡ.

Vân Lang biết nam nữ ở phương diện tình dục, nam nhân ở thế yếu tuyệt đối, hơn nữa còn không có khả năng chuyển biến.

Không dám tin là mình có bốn lão bà rồi.

Tự nhận mình là người thông minh, bất kể đời nào, giờ còn có kiến thức hơn thiên hạ hai nghìn năm.

Thế nhưng trong nhà y đã có bốn lão bà.

Vân Lang cũng biết Trác Cơ có rất nhiều tiền, khả năng nhiều hơn cả y dự liệu, Tống Kiều lấy của Trác Cơ tám nghìn lượng vàng, ngay cả bản thân nàng cũng thấy quá đáng, vậy mà Trác Cơ vẫn bình thản, khi ăn cơm hỏi hỏi Tống Kiều trong nhà có áp lực kinh tế không, nếu có, nàng có thể hỗ trợ thêm.

Không biết Trác Cơ ngốc hay là đang chia rẽ ly gián.

Tóm lại là Tống Kiều sau khi phát hiện Trác Cơ nhiều tiền như thế, ngoạm tay Vân Lang một cái, muốn y khai thật, rốt cuộc đem bao nhiêu tiền tài trong nhà cho Trác Cơ.

Nhưng đến ngay Vân Lang cũng không tính được.

Tài nguyên mới ở Thục là do Hoắc Quang khai thác, thẳng bé đó ỷ vào có Lưu Cư ngốc làm chỗ dựa, lại có tên Địch Sơn đần làm lá chắn, lại dùng tên ngu xuẩn Quách Giải làm lưỡi gươm, thêm vào đám thương cổ đất Thục muốn phát tài tới mờ mắt lợi dụng. Vân Lang không cần nghĩ cũng biết, Lưu Cư nhìn thì được lợi lớn nhất, Hoắc Quang thì thiệt thòi, thực ra nó là người thu loại lớn nhất.

Đơn giản chỉ là vấn đề sổ sách thôi, Hoắc Quang từ năm bảy tuổi đã giúp Tống Kiều làm sổ trong nhà rồi.

Vân Lang chuyên môn mời trướng phòng tiên sinh có tiếng nhất Trường An tới, đem sổ sách của Hoắc Quang cho ông ta tính toán lại, kết quả chỉ phát hiện hai sơ hở quá rõ ràng.

Các nữ trướng phòng của Trường Môn Cung phát hiện bốn chỗ, Hồng Tụ phát hiện sáu chỗ, Trương An Thế phát hiện mười chỗ.

Vân Lang đếm tới sơ hở thứ mười chín liền không xem nữa, thế là được rồi, Hoắc Quang trước khi làm chuyện xấu đã biết cân nhắc tới trí tuệ của người khác, vậy là cẩn thận lắm rồi.

Mặc dù Tang Hoằng Dương đã đem số sổ sách này vào lưu trữ, biểu thị chấp nhận.

Nhưng xuất phát từ sự đề phòng với Vân thị, Lưu Triệt cẩn thận tra nghiệm một lần.

Khi các nữ trướng phòng tra nghiệm sổ sách, Vân Lang cũng bị gọi tới, xem như là lần tra nghiệm cuối cùng, tốn một ngày một đêm phát hiện bốn sơ hở, bẩm báo lên hoàng đế.

“ Một trăm năm mươi bốn lượng vàng, ba trăm năm mươi ba ngân phán mười cân, cùng với mười sáu vạn bảy nghìn sáu trăm Vân tiền bị lệch.” Lưu Triệt ném tờ giấy cho Vân Lang:” Ngươi nói sao đây?”

Vân Lang cầm giấy lên lắc đầu, cảm thán:” Hoàng trưởng từ làm sổ sách sơ hở thế này thì nguy thật.”

A Kiều suýt phì cười, tên này mặt dày quá rồi, không tin y không biết ai làm sổ sách. Lưu Triệt sầm mặt:” Sổ sách do tên đồ đệ bảo bối của ngươi và Địch Sơn làm, giờ sổ sách chênh nhiều như thế, ngươi định giải thích ra sao?”

Vân Lang chắp tay:” Nó chỉ là đứa bé ...”

“ Ít tuổi tới mấy cũng là tả thập di, không ai coi nó là trẻ con nữa, nó là quan viên ăn bổng lộc của trẫm rồi.” Lưu Triệt hiếm một lần tóm được đuôi Vân Lang, sao chịu bỏ qua:

Không ngờ thái độ Vân Lang hết sức thành khẩn: “ Ngàn vạn cái sai là ở thần, xin bệ hạ niệm tình nó con nhỏ, toàn bộ sai sót trong sổ sách, thần bồi thường gấp đôi.”

Lưu Triệt hừ một tiếng:” Sổ sách đúng là có sai, nhưng người tham ô không phải Hoắc Quang, Hoắc Quang có tội thất chức, phạt ba nghìn đồng ...”

“ Bệ hạ gượm đã.” Khi Lưu Triệt định đưa ra quyết định xử phạt Hoắc Quang thì A Kiều ngăn cản:” Bệ hạ xem báo cáo của Vân hầu đã rồi xử phạt không muộn.”

Lưu Triệt nhìn Vân Lang có vẻ bất an, nghi hoặc cầm báo cáo của y lên, theo lý mà nói Vân Lang phải bao che cho đệ tử của mình, sơ hở y tìm ra không thể nhiều bằng người khác, thế nhưng Lưu Triệt chỉ liếc mắt một cái là biến sắc, gần như hét lên:” Một vạn sáu nghìn bảy trăm năm mươi lượng vàng ... nhiều vậy sao?”

Vân Lang cúi đầu nói:” Vi thần vẫn câu đó, sai cũng sai rồi, do thần bù lại.”

Bình Luận (0)
Comment