Lưu Triệt đặt giấy xuống, hít sâu mấy hơi mới trấn tĩnh lại, số sơ hở liệt kê ra tới mười mấy chỗ:” Nếu bù đắp thì tất cả cùng bù, nước quá trong chẳng ai theo, đại quân ở ngoài bôn ba, chẳng qua vì hai từ tiền quyền thôi, tính toán quá rõ ràng phá hỏng nhiệt tình của bọn họ. Nếu có thể hoàn thành mục tiêu của trẫm, chút tiền tài này, trẫm có thể vờ hồ đồ chưa thấy. Nếu không hoàn thành được, phạt cả hai tội.”
Vân Lang vội bái tạ:” Đa tạ bệ hạ.”
Lưu Triệt mất hứng nói:” Có phải ngươi nắm chắc trẫm sẽ xử lý như thế, nên mới tìm ra sơ hở của đệ tử mình, trừ hậu họa sau này không?”
Vân Lang cười gượng:” Thằng bé đó quá to gan, thần sẽ cảnh cáo.”
“ Không phải nó to gan, mà những kẻ dám cầm tiền mới là to tan.”
Vân Lang chắp tay:” Dù thế nào sổ sách sai là lỗi của Hoắc Quang, bất kể ai lấy tiền, đều do nó bồi thường. Vi thần trở về lập tức hạ lệnh cho Trương An Thế lấy tiền bù lại thiếu hụt đó.”
Lưu Triệt ngạc nhiên:” Ồ, ngươi coi trọng đứa đệ tử này quá, thà bỏ chừng đó tiền chứ không muốn nó bị chút ảnh hưởng nào.”
“ Hoắc Quang là đại đệ tử của Khoa kỹ Tây Bắc, sau này chấp chưởng sư môn, sao có thể để vì tiền tài mà hỏng thanh danh. Thần khẩn cầu bệ hạ lập tức triệu hồi nó về, thần sẽ quản giáo thật nghiêm.” Vân Lang bái lạy
Lưu Triệt luôn có suy nghĩ méo mó về y, gằn giọng:” Ý ngươi là đệ tử ngươi theo nhi tử trẫm sẽ học cái xấu?”
Vân Lang toát mồ hôi:” Vi thần không dám.”
“ Trên đời này còn có cái gì mà ngươi không dám, nghĩ chắc chắn là nghĩ thế, Vân Lang ngươi coi tiền bạc như bùn đất, hẳn đứa đệ tử đó cũng không kém là bao, tuổi còn nhỏ đã nắm giữa toàn bộ sản nghiệp Vân thị, làm sao vẻn vẹn vì hai vạn lượng vàng mà vứt bỏ tiền đồ.” Lưu Triệt càng nói càng giận:” Là kẻ nào dám lấy tiền, trẫm biết, e không chỉ là sổ sách này, còn nhiều thứ không được đưa vào sổ sách. Chính vì ngươi nghĩ tới điểm này, nên mới vội vàng triệu đệ tử bảo bối về, thoát khỏi vũng bùn chứ gì?”
“ Cho ngươi biết, chớ hòng, trước khi quân vụ Lĩnh Nam kết thúc, trẫm không triệu hồi một binh một tốt nào hết. Cho dù hoàng trưởng tử có là sao tai họa, đệ tử của ngươi cũng phải theo đến cùng, vinh nhục cùng chịu, đó là quân thần.”
Hoàng đế muốn có thần tử tốt, thần tử cũng muốn có hoàng đế tốt.
Có điều tốt xấu là thứ mỗi người nhìn một khác, ví như Vân Lang rất muốn hoàng đế ngồi trên đầu mình là một hoàng đế hoang dâm vô sỉ, dù là một hoàng đế ngốc hỏi bách tính không có cơm ăn sao không ăn thịt ( Tấn Huệ Đế), thích làm đồ gỗ trong hoàng cung ( Minh Hi Tông ?) , hoặc là suốt ngày chơi trong báo phòng ( Hồi đáo Minh triều đương vương gia) , Vân Lang vẫn thấy đó là hoàng đế tốt.
Nếu có thể Vân Lang nhất định để những vị hoàng đế đó trị vì thật dài, hưởng thụ mọi vinh diệu thế gian, không cho bất kỳ ai gây hại cho hắn, để hoàng vị vững vàng, khi chết chọn cho hắn thụy hiệu tốt nhất, xây dựng cho hắn hoàng lăng xa hoa nhất.
Hoàng đế thế nào cũng được, chỉ không cần loại hoàng đế anh minh thần vũ như Lưu Triệt.
Nhốt hai người thông minh vào một cái lồng, dứt khoát phải chết một.
“ Trước kia thì chàng nói nhà ta nên ẩn mình giấu tài, giờ lại muốn hoàng đế cho mình nhiều tự do hơn. Rốt cuộc là do dã tâm bành trướng, hay là thấy thực lực nhà ta đã đủ kháng cự lại hoàng đế?”
Vân Lang dựa vào thùng gỗ, để Tống Kiều kỳ lưng, nàng kỳ rất mạnh tay, tuyên bố nhất định phải rửa hết mùi Trác Cơ trên người của y.
“ Đều không phải, ta chỉ muốn những thay đổi tốt hiện giờ được tiếp tục thôi, được rồi, đừng kỳ nữa, ta sạch lắm rồi, kỳ nữa rách da mất.”
“ Vẫn còn mùi hồ ly, hôi lắm, hôi không chịu được.”
Tống Kiều ghé mũi vào cổ Vân Lang ngửi, sau đó tiếp tục vốc nước kỳ.
Đây là trừng phạt.
Vân Lang hiểu cho nên chấp nhận, mình đưa về thêm ba nữ nhân, Tống Kiều đã bất mãn lâu rồi, chỉ cần không bị giết thì tùy ý nàng. Y thực sự không học được Tào Tương, lòng ôm mỹ nữ, còn chỉ trích lão bà không hầu hạ tốt hắn.
Lần đầu tiên Vân Lang thấy hoài niệm cuộc sống đơn giản trong quân doanh.
Cuộc sống trái ôm phải ấp không sung sướng gì, muốn hưởng thụ thì phải là kẻ vô tình, còn nếu quá để ý tới tình cảm của các nàng, thì ngươi sẽ chẳng có chút vui vẻ nào trong đó.
Vì thế Vân Lang chỉ còn cách bỏ nhà mà chạy.
Phù Lệ cung nay phải gọi là Phù Lệ thành mới đúng, những kiến trúc mang tính trang sức giờ đã biến mất hết, chỉ có tường thành vẫn không ngừng cao lên, ụ thành liên tục nhô ra.
Tào Tương làm việc rất đáng tin, trong lúc Vân Lang vắng mặt, mọi việc ở Phù Lệ thành vẫn diễn ra đâu vào đấy.
Ngay quân tốt do Lý Lăng huấn luyện đã có chút dáng vẻ quân nhân rồi.
Thời tiết nóng bức mặc giáp da đứng trên mặt đất không có gì che chắn là một sự dày vò, nếu như không phải có người phun nước lên cao giảm nhiệt, số người này đã hôn mê quá nửa.
Lý Lăng, Lý Dũng, Lý Thân, Tôn Đại Lộ đừng ở giáo trường toàn cầu vồng, ra sức quát tháo quân tốt, đem tin tức muốn truyền đạt nhồi vào đầu những người này.
“ Sao phun nước lại thấy cầu vồng nhỉ?” Tào Tương thắc mắt vấn đề này rất lâu rồi, Vân Lang vừa tới là hắn hỏi luôn:
Vân Lang biết Tào Tương đã quá buồn chán, chứ hắn chẳng hứng thú gì với vấn đề khoa học này:” Do ánh mặt trời kết hợp với hơi nước, bị hơi nước trong không trung khúc xạ, sau đó liền xuất hiện cầu vồng.”
“ Đơn giản vậy thôi à?”
“ Thế thôi.”
“ Không phải thần cầu vồng đang giở trò?”
“ Ta chưa bao giờ nghe nói tới có thần cầu vồng, bây giờ ngươi đứng dưới mặt trời ngậm nước phun ra cũng sẽ xuất hiện cầu vồng, nếu vậy ngươi là thần cầu vồng rồi.”
Việc này Tào Tương cũng làm rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút thần kỳ, thế nên hạ lệnh phun nước suốt cả một buổi sáng, nhìn cả giáo trường lung linh màu sắc trên không rất thích mắt.
“ Nghe nói Trương An Thế đã tới thiếu phủ nộp tiền bồi thường rồi, tức lắm hả?” Đến chiều ăn cơm Tào tương chơi chán mới hỏi:
“ Tất nhiên là tức, ai cũng kiếm tiền, vì sao lại do đệ tử ta gánh tội?”
Tào Tương cười:” Nhà ngươi kiếm đâu có ít.”
“ Vân thị chỉ kiếm khoản nên kiếm, đám người kia kiếm tiền quá vô lương tâm rồi, đám lão tướng hút máu của binh sĩ, kiếm tiền đã không còn biết giới hạn là gì nữa. Bọn chúng dám khiến đệ tử ta gánh tội, vậy phải chuẩn bị tự đào hố chôn mình, ta sẽ khiến bọn chúng không kiếm được một đồng, thậm chí còn phải bù lỗ.” Vân Lang nghiến răng:” Tào Văn Hổ đang trộm tiền của ngươi đấy.”
“ Ta biết.”
“ Hả, ngươi biết à?”
Tào Tương bình thản gật đầu, Tào thị có hai tộc nhân đi theo Lưu Cư, một là Tào Văn Hổ, một là Tào Văn Nguyên, cả hai không phải là đích hệ của hắn. Tào thị cần quang minh chính đại ủng hộ Lưu Cư, cho nên hai người đó đi là thích hợp nhất:” Ta đang đợi hai người đó xảy ra vấn đề để có cớ đuổi khỏi Tào thị đây, ta thấy gần đây mình nhân từ quá rồi.”
Hai người nhanh chóng đạt thành nhận thức chung.
Loại chuyện tra sở sách này sớm muộn cũng tra ra vấn đề thôi, sổ sách của Hoắc Quang vốn có vấn đề, Vân Lang đã nhanh chóng bù đắp giúp đệ tử.
Chuyện đến tai Tang Hoằng Dương, lúc hắn tra xét sổ sách của Hoắc Quang không phát hiện vấn đề vô cùng hoảng sợ, nhất là khi Trương An Thế mang tiền tới thiếu phủ nộp mà không nói không rằng càng làm hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Rõ ràng là sổ sách có vấn đề nên Vân thị mới phải đi đền tiền, vậy mà thiếu phủ thản nhiên thu một khoản tiền lớn như vậy mà không ý kiến gì, chứng tỏ Vân Lang và hoàng đế đã đạt được thỏa thuận ngầm.
Không tra ra sổ sách của Hoắc Quang có vấn đề chứng tỏ hắn vô năng, sổ sách của người khác có vấn đề thì thành ngu xuẩn.
Tới lúc này những sổ sách kia dù không có vấn đề cũng phải có vấn đề, còn là vấn đề không nhỏ. Khi vấn đề từ kinh tế biến thành chính trị thì nó trở nên hết sức nghiêm trọng.
Đó chính là kết quả Vân Lang muốn.
Chỉ như thế Hoắc Quang mới có thể rời khỏi bên cạnh Lưu Cư mà không bị Lưu Cư oán hận.
Cuộc chiến tây nam không phải là cuộc chiến có thể ghi vào lịch sử, bất kỳ ai có dính dáng tới cuộc chiến này cũng không có thanh danh tốt đẹp gì. Từ cuộc chiến mở mang bờ cõi biến thành cướp bóc, mua bán nô lệ, với khí tiết của sử quan, bọn họ sẽ không viết điều gì tốt đẹp hết.