Đến chập tối thì Trường Bình tới Phù Lệ thành, thấy cả hai nhi tử đều có mặt, chưa thở đều đã nói:” Bệ hạ có tức giận không?”
Vân Lang lắc đầu:” Chuyện hoàng trưởng tử làm vẫn trong phạm vi bệ hạ dung thứ được, chỉ cần hạ được nước Dạ Lang sẽ không có vấn đề.”
Trường Bình giận lắm:” Lưu Cư không biết làm xong việc chính rồi hẵng bừa bãi hay sao, thời gian trước thì háo sắc tới đổ bệnh, giờ thì vơ vét tiền tài. Nó đang làm cái gì vậy, không biết rằng chỉ cần thành thái tử, nó sẽ không thiếu bất kỳ cái gì hay sao?”
Nghe Trường Bình mắng mỏ Lưu Cư là Vân Lang biết nàng vẫn không thay đổi ý định ủng hộ hắn, đánh miệng với Tào Tương.
Tào Tương cười hì hì nói:” Phạm sai lầm là Địch Sơn, Hoắc Quang, còn hoàng trưởng tử không biết gì cả.”
Trường Bình nghiến răng:” Hai người đó đã là tả hữu thập di của hoàng trưởng tử thì tất nhiên sẽ phải gánh lấy trách nhiệm.”
Vân Lang an ủi:” Mẫu thân chớ giận, Hoắc Quang đã nhận tội rồi, hài nhi đã đền tiền, còn Địch Sơn là con quỷ nghèo, trừ cứng đầu ra thì chẳng hi vọng gì.”
Tào Tương nói thêm:” Tiền hoàng trưởng tử kiếm được đưa hết vào Trường Môn cung, muốn ra e khó.”
Trường Bình thở phào:” Vệ hoàng hậu vẫn có tầm nhìn, chuyện này tạm thời cứ thế đi.”
…. ….
Kim Nhật Đê sau khi lĩnh được bổng lộc mã giám năm đầu tiên, hắn đem cả nhà chuyển từ thành Trường An tới Thượng Lâm Uyển.
Cha hắn chết để lại một đống nữ nhân và trẻ nhỏ, cho nên bằng vào bổng lộc của hắn, cả nhà vẫn sống rất khó khăn.
Phải vay một trăm lượng vàng mới mua trang tử, được cái rất rộng lớn, vì đó là vùng đồi núi, không thích hợp trồng hoa màu, lại hợp trồng cỏ linh lăng.
Tộc nhân của hắn không biết làm ruộng, nên Kim Nhật Đê mua ít cừu cho họ chăn nuôi, nửa năm trôi qua, cừu con mua về đã lớn, giờ là mùa hè, chính lúc cắt lông cừu, cả trang bận rộn.
Là tráng đinh duy nhất trong nhà, công việc này tất nhiên là do Kim Nhật Đê làm, dù dưới trời nắng chói chang, hắn cũng không ngại khổ.
Không còn cách nào khác, bổng lộc mã giám đảm bảo cho mười người chi dùng, không cách nào đủ trăm người thế này.
Trong trang chủ yếu sản xuất lông cừu, phải làm thành nỉ, thảm sau đó bán đi bù đắp chi phí trong nhà.
Hoắc Quang từng kiến nghị hắn thành gia thần của Vân thị, mỗi năm sẽ có bổng lộc phong phú, không cần lo sinh kế trong nhà, nhưng Kim Nhật Đê từ chối.
Vân thị không yên bình, theo hoàng đế không lâu hắn đã nhìn ra, đối với chút huyết mạch mong manh còn lại của Hưu Đồ vương là vòng xoáy lớn, không cẩn thận bị lọt vào đó thì xương cốt cũng chẳng còn.
Giống như lần trước Trương An Thế xúi bẩy hắn đi giết Hồn Tà vương là ví dụ, nếu là gia thần của Vân thị, hắn sẽ không cách nào từ chối việc đó. Giờ tuy vất vả một chút, nhưng vẫn có thể sống theo ý mình.
Nhìn những quý phụ trước kia chưa bao giờ phải làm việc, bây giờ đầu bù tóc rối giúp đỡ hắn, Kim Nhật Đê không thấy thê lương, ngược lại bất giác nghĩ tới Vân Lang.
Quãng thời gian ở Vân thị, thu hoạch lớn nhất của Kim Nhật Đê không phải là học vấn từ sách vở, mà là một đạo lý hiển nhiên, làm việc không bao giờ là chuyện mất mặt. Ở Vân thị, ai cũng làm việc, người làm việc luôn được ưu tiên, dù Vân Lang nhìn thấy cũng phải tránh đường.
Lông cừu trắng lẫn ít lông đen vào thì không đáng tiền, nhưng số ít lông đen đó mà tạo thành hoa văn đơn giản thì thảm lông cừu sẽ trở thành đẹp đẽ giá trị.
Một tấm thảm lông cửu hơn trăm cân được Kim Nhật Đê cuộn lại đặt lên giá, đó là kết quả cả ngày vất vả, hắn rất hài lòng.
Một phụ nhân áp ngực vào tấm lưng trần của hắn cọ sát, Kim Nhật Đê ôn nhu quay lại vuốt má:” Nàng là nữ nhân của phụ vương ta, giờ chúng ta ở đất Hán, không thể để phát sinh chuyện này nữa.”
Phụ nhân vẫn quật cường ôm chặt lấy hắn không nói gì.
Kim Nhật Đê thở dài, vuốt mái tóc màu hạt dẻ của nàng:” Dù muốn làm gì cũng phải tắm rửa sạch sẽ đã chứ.”
Phụ nhân cười tươi hôn hắn một cái rồi chạy ra con suối sau đồi.
Kim Nhật Đê đau đầu lắm, phụ vương hắn để lại cho hắn mấy chục nữ nhân già trẻ đều có, theo tục lệ ở Hung Nô, toàn bộ sẽ là nữ nhân của hắn, nhưng ở đây ... chỉ là chuyện đó ở đất Hán thành vấn đề lớn.
Chập tối ăn cơm, át thị Hưu Đồ vương mang thức ăn tới rồi định đi, Kim Nhật Đê giữ lại hỏi:” Mẫu thân tránh con cả ngày, còn để Á Á tới cám dỗ con, có chuyện gì con không biết sao?”
Át thị rút tay lại không được, đành ngồi xuống nói nhỏ:” Thả Mỹ Tư tới.”
Kim Nhật Đê buông tay ra:” Hắn chẳng phải theo Hồn Tà vương sống cuộc đời đại phú đại quý rồi sao, còn tới chỗ người nghèo khó chúng ta làm gì?”
“ Thả Mỹ Tư nói, con là Hưu Đồ vương.”
Kim Nhật Đê cười nhẹ:” Con vốn là Hưu Đồ vương, hắn muốn gì?”
“ Hắn muốn lần nữa thành nô phó của con.”
“ Hả, lạ thật đấy, một kẻ thống lĩnh vệ đội của bộ tộc, khi phụ vương con bị đồ sát chỉ biết quỳ dưới đất cầu xin, đã đi theo người ta rồi, bây giờ lại muốn quay về làm bộ hạ của con. Mẫu thân thấy đáng tin sao?”
Át thị nói:” Bất kể là hắn có ý đồ tốt hay xấu, ta cho rằng con có thể mượn tay hắn để mở rộng lực lượng của mình.”
“ Vậy là mẫu thân đã đồng ý thay con rồi?”
Át thị cẩn thận quan sát sắc mắt của nhi tử:” Ta biết, nếu bảo con tha thứ cho Thả Mỹ Tư, người khác sẽ coi thường con, cho nên chỉ có thể là ta tiếp nhận thay con thôi.”
Kim Nhật Đê suy nghĩ:” Thả Mỹ Tư vẫn chưa đi phải không? Hắn mang tới bao nhiêu người, có bao người biết chuyện này rồi?”
“ Hắn mang tới hai tùy tòng, trong đó có một người Hán, chỉ có ba người họ và ta biết chuyện này thôi.”
Kim Nhật Đê đẩy bát cơm ra đứng dậy:” Dẫn con đi gặp họ, có những chuyện để con nói thì hơn.”
“ Bọn họ ở chỗ người chăn cừu, nhi tử của ta, hãy nói chuyện thật đàng hoàng với hắn, nay hắn khống chế hai trăm võ sĩ của vệ đội Hưu Đồ vương chúng ta, đây là lực lượng lớn, chúng ta sớm muộn gì cũng dùng tới.”
Kim Nhật Đê ôm mẫu thân một cái, an ủi:” Không phải tất cả đều hiền lành, trong đó còn có sói đội lốt cừu.”
Nói xong lấy trường đao trên tường, sải bước tới chỗ người chăn cừu.
Trước khi bước vào nhà của người trông cừu, Kim Nhật Đê đứng trên một ngọn đồi rất lâu, tới khi căn nhà nhỏ có hai đại hán râu xồm bước ra, hắn mới chậm rãi đi xuống.
Lại lần nửa thấy Thả Mỹ Tư, Kim Nhật Đê cảm giác máu toàn thân đang trào lên đầu, ở trên đồi hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng từng bước đi xuống, đến chân đồi đã xuất hiện nụ cười rạng rỡ, giang tay ra:” Thả Mỹ Tư thúc thúc sống có tốt không?”
Thả Mỹ Tư không ngờ Kim Nhật Đê lại nhiệt tình như thế, mặt thoáng hiện lên nụ cười trào phúng, cũng giang rộng tay hào sảng nói:” Chim non của Đề Luyên tộc đã thành hùng ưng rồi.”
Một người Hán thấp bé từ trong căn nhà nhỏ đi ra, mỉm cười nhìn cảnh tượng cảm động này.
Kim Nhật Đê ôm chặt Thả Mỹ Tư:” Thúc thúc, ta thực sự nhớ thúc thúc, từ khi rời Yên Chi sơn, không lúc nào không nhớ thúc. Năm xưa nếu như thúc bỏ chạy thì ta đã chẳng nhớ như thế, nhưng thúc không chạy còn dẫn Hoắc Khứ Bệnh tới mục trường mùa hè của Hưu Đồ vương, khiến đám Hoắc Khứ Bệnh, Hồn Tà vương giết máu chảy thành sông, từ khi đó là nhớ Thả Mỹ Tư thúc thúc mãi thôi.”