Thả Mỹ Tư há miệng mà không nói được câu nào, người yếu ớt dựa vào Kim Nhật Đê, đôi mắt đục dần.
“ Kỳ thực ta nghĩ không ra, vì sao thúc thúc còn có gan tới gặp ta, sao thúc lại dám chắc ta không giết thúc, mà còn vui vẻ tiếp nhận. Ta tò mò thật đấy, ai cho thúc thúc tự tin lớn thế?”
Một thanh chùy thủ dấu trong ống tay áo của Kim Nhật Đê đâm qua khe sườn Thả Mỹ Tư, bị cơ bắp kẹp chặt, không có máu chảy ra, chỉ cần không rút chùy thủ, thì máu ở vết thương gần như không đáng kể.
Thả Mỹ Tư tới lúc sinh mang biến mất vẫn không nói được câu nào, nhát dao chuẩn xác đã lập tức khiến toàn bộ sức lực của hắn biến mất, cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếc khọt khẹt nhỏ gần như không nghe thấy.
Còn Kim Nhật Đê nói không ngừng khiến hai người kia buông lỏng cảnh giác, người Hung Nô tên Y Đồ thì hổ thẹn hết sức, người Hán tên Dương Văn Thông phe phẩy quạt nhìn cảnh tượng nhiệt tình ấy, lòng cảm khái vô cùng. Đại chưởng quầy an bài thật chuẩn, chỉ cần cho một tia hi vọng, hai kẻ thù sinh tử liền biến thành bằng hữu.
Y Đồ tới chỗ hai người ôm nhau, cúi đầu quỳ xuống, còn đang định nói thì trường đao của Kim Nhật Đê đập vào gáy, mặt tối sầm, nhũng người ngã ra đất.
Kim Nhật Đê căm ghét đẩy thi thể Thả Mỹ Tư ra trong ánh mắt kinh hãi của Dương Văn Thông, còn nhổ bãi nước bọt lên cái xác rồi xách đao đi tới.
Dương Văn Thông xoay người chạy vào nhà, lớn tiếng là hét:” Ta là người Hán, ngươi không thể giết ta.”
Kim Nhật Đê chốt cửa ở bên ngoài, lấy bấc lửa ra phẩy vài cái, châm mái nhà lợp bằng lá, chẳng thèm trả lời Dương Văn Thông.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, Dương Văn Thống bấy giờ mới biết Kim Nhật Đê thực sự muốn giết mình.
Hai năm qua thường nghe chuyện người Hán giết Hung Nô, chứ chuyện người Hung Nô giết người Hán rất ít, dù là có cũng bị trừng trị nghiêm khắc.
Điều này khiến nhiều người Hán quên mất người Hung Nô từng là tộc người bạo ngược nhất trên thế giới này.
Dương Văn Thông phát điên chạy quanh căn nhà đắp bằng đá, tìm chỗ chui ra ngoài, đáng tiếc, giống như lều của người Hung Nô, bọn họ không có thói quen làm cửa sổ.
Muốn ra ngoài chỉ có cách đi cửa chính.
Đã chơi quạt gấp thì đều là người đọc sách, mà thường thì người đọc sách cũng chẳng phải hạng lương thiện gì cho cam, cung kiếm kỹ thuật đều am hiểu.
Lửa trên mái nhà lan đi, Dương Văn Thông nhắc tảng đá đập lên cửa, cửa gỗ nứt ra, nhưng hắn không dám húc cửa xông ra ngoài, mà tiếp tục vác tảng đá lớn đập tới khi cánh cửa vỡ tan nát.
Một thứ trăng trắng từ trong nhà bay ra, Kim Nhật Đê múa đao chém ngay, đao vừa mới tiếp xúc, Kim Nhật Đê mau chóng lách người, đao chuyển từ chém thành gạt. Chỉ nghe keng một tiếng, tóe lửa, Dương Văn Thông đầu bốc khói không đợi Kim Nhật Đê đứng vững, cả người lẫn kiếm xô tới.
Kim Nhật Đê hừ khẽ tránh thiết kiếm, giật cùi trỏ vào mũi Dương Văn Thông, máu tung tóe, Dương Văn Thông ngã xuống đất, dùng lưng đỡ thân thể, hai chân đạp vào bụng Kim Nhật Đê, ép hắn lùi lại.
Dương Văn Thông đứng vội dậy, kệ mũi nhoe nhoét mắt, hét lên:” Ta là người được Trương công tử phái tới.”
Kim Nhật Đê như không nghe thấy, lại lần nữa xông tới, Dương Văn Thông biết không địch nổi, xoay người bỏ chạy.
Vù.
Một cục đá to như quả trứng gà xé gió bay đi, trúng ngay chân Dương Văn Thông, hắn hét đau đớn ngã xuống, chưa kịp phản ứng thì chân Kim Nhật Đê đã dẫm lên cổ, ọ ẹ không nói lên lời.
Một đám phụ nhân Hung Nô nghe thấy động tĩnh cầm đủ loại vũ khí chạy tới, trói Y Đồ hôn mê trước, một số liên tục hất nước dập lửa.
Dương Văn Thông cũng bị trói như cái bánh hấp, thống khổ nhắm mắt lại, hắn không màng tính mạng, hắn vốn tự phụ tài trí, nhưng lần đầu ra tay đã thất bại, làm hắn hết sức mất tinh thần.
Thi thể Thả Mỹ Tư bị lột sạch quần áo, sau đó đám phụ nhân lăn xuống hố đất, chớp mắt đã bị chôn mất, mấy chục con cừu dẫm qua, thế là chẳng còn vết tích gì.
Mặc dù cách làm của nhi tử khác xa ý muốn của mình, nhưng nhi tử đã làm rồi, át thị ngay lập tức lựa chọn giúp nhi tử xóa dấu vết.
Sau khi Y Đồ tỉnh lại thấy ngay cái mặt đầy máu của Dương Văn Thông, theo bản năng vùng vẫy, bị Kim Nhật Đê đá cho một phát, tức thì nằm in thít.
Dương Văn Thông chưa chịu thôi, cố gắng ngẩng đầu lên:” Trương công tử đã an bài tất cả, chỉ cần ngươi dừng tay, bọn ta có thể giúp ngươi giết Hồn Tà vương, Trương công tử sẽ chia ngươi nửa thành tài vật, tộc nhân của ngươi sẽ sống sung sướng. Nghĩ đi, chỉ cần ngươi đồng ý, chết một tên Thả Mỹ Tư không là gì.”
Kim Nhật Đê uống một ngụm nước hỏi:” Trương An Thế phái ngươi tới hay Vệ tướng quân phái ngươi tới?”
Dương Văn Thông ngẩn ra:” Khác gì sao?”
Kim Nhật Đê gật đầu:” Khác chứ, nếu là quân hầu phái ngươi tới thì ta không còn quyền lựa chọn nữa, nếu là Trương An Thế thì chuyện này thú vị rồi.”
Dương Văn Thông rất muốn nói dối, cuối cùng thở dài không dám:” Là Trương công tử.”
“ Ha ha ha, ta đoán không sai mà, quân hầu không thèm làm loại chuyện hạ lưu này, chỉ có loại thương cổ như Trương An Thế mới bất chấp danh dự bức bách ta.” Kim Nhật Đê thở phào, chủ yếu vì hình tượng cao lớn của Vân Lang không sụp đổ:
Dương Văn Thông nói đầy ẩn ý:” Sao ngươi biết quân hầu không liên quan tới chuyện này?”
Kim Nhật Đê ngẩng đầu nhìn trời, nhớ lại những lời Vân Lang dạy bảo, hắn chưa từng gặp ai có trí tuệ sáng suốt như vậy:” Nếu chuyện nhỏ thế này mà cũng cần quân hầu ra tay, Hung Nô ta chẳng rơi vào cảnh này.”
Dương Văn Thông chưa chịu từ bỏ:” Loại chuyện này đúng là chưa xứng quân hầu ra tay, nhưng chẳng lẽ ngươi thực sự không muốn giết Hồn Tà vương?”
Kim Nhật Đê cười nhạt:” Trương An Thế muốn giết Hồn Tà vương sẽ có vô số cách, ngươi không hỏi hắn vì sao mượn tay ta à?”
Đối phương đã nhìn thấu rồi, còn nói dối chỉ chuộc nhục vào người, Dương Văn Thông thừa nhận:” Ngươi giết người sẽ không gây hỗn loạn.”
“ Ha ha ha, Hồn Tà vương vì giữ mình mà bỏ tiền mua nô lệ Hung Nô, mua đất đai cho người Hung Nô an thân, còn hiến gia sản lấy lòng bệ hạ, tích cực thúc đẩy quốc sách dung hợp người Hung Nô vào Đại Hán, lúc này hắn cực kỳ hữu dụng với bệ hạ. Trương An Thế và đám tiền gia vì chút tiền tài mà ra tay ám hại người ta, vô sỉ nhất là, bọn chúng không dám làm, sợ bị bệ hạ trừng phạt, nên đẩy ta ra làm dê thế tội. Tới khi đó chẳng qua là người Hung Nô giết người Hung Nô mà thôi.”
“ Ta giết Hồn Tà vương, đại khái chỉ có bốn thành khả năng không bị bệ hạ xử tử, vì dù sao vẫn cần một vị vương trên danh nghĩa quản thúc người Hung Nô. Ta hi sinh quá nhiều, thu hoạch lại ít.”
Dương Văn Thông vốn tưởng hết hi vọng rồi, nghe câu cuối cùng lên tinh thần, vội nói:” Chia cho ngươi nửa thành, ngươi đừng nghĩ là ít, nửa thành mới không ai có ý kiến, nếu nhiều, dứt khoát là hại ngươi, điểm này hẳn ngươi hiểu.”
Kim Nhật Đê gật gù:” Có lý, thân phận của ngươi ở Vân thị là gì?”
“ Mỗ gia là mạc liêu của Trương công tử, không phải gia thần Vân thị. Chỉ hi vọng một ngày được bôn tẩu vì quân hầu.”
Kim Nhật Đê dùng dao cứa đứt thừng trên người hắn:” Vậy đi đi, nói với Trương An Thế, đây là lần cuối cùng ta khách khí với hắn, nếu còn có lần sau, ta đích thân tới tiền trang đồng quy vu tận với hắn.”
Dương Văn Tông thong thả đứng lên:” Ngươi hãy ./.”
“ Xéo.”
Không đợi hắn nói hết, Kim Nhật Đê đâm một đao vào khoảng trống giữa hai chân.
Dương Văn Thông toát mồ hôi, nhảy ra cửa, nói:” Nếu ta là ngươi, sẽ cược một phen.”
Nói xong vội vàng bỏ đi, không muốn ở lại dù chỉ một khắc, chuyện vốn chắc chín phần mười thành thế này, khiến người ta nản chí.
Kim Nhật Đê đưa mắt nhìn Dương Văn Thông rời trang viên, quay đầu nhìn đám phụ nhân trẻ nhỏ đứng sau lưng, buông một tiếng thở dài.
Lúc này giết chết Dương Văn Thông mới là lựa chọn tốt nhất, nếu không có những gánh nặng này, hắn đã không phải nhún mình trước bất kỳ một ai.
Át thị lúng túng:” Ta sai rồi phải không?”
Kim Nhật Đê gật đầu:” Nếu ở Yên Chi Sơn, mẫu thân làm như thế không sai, nhưng ở Trường An thì sai rồi. Chúng ta tồn tại là để thay thế Hồn Tà vương, không cần chúng ta ra tay, người Hán sẽ giết hắn.”
“ Người Hán là chủng tộc giảo hoạt nhất trên thế giới này, bọn chúng sẽ luôn thăm dò chúng ta, chèn ép chúng ta, khi chắc chắn chúng ta không có lòng phản kháng mới để chúng ta sống cuộc đời của mình.”
Át thị bật khóc, khắp Thượng Lâm Uyển là nô lệ Hung Nô, những dũng sĩ hào sảng, nay không thể cưỡi chiến mã rong ruổi, mà cúi đầu làm việc trong ruộng.
“ Y Đồ, ở lại đi, một mình ta không thể bảo vệ được bao nhiêu người như vậy.” Kim Nhật Đê cởi trói cho Y Đồ rồi ngồi xuống, giọng đầy mệt mỏi:
Y Đồ ngẩng đầu nhìn một đám phụ nhân trẻ nhỏ, nặng nề gật đầu.
…