Trương An Thế nhìn bộ dạng nhếch nhác của Dương Văn Thông rất buồn cười, nhưng thấy không ổn, nghiêm mặt nói:” Kim Nhật Đê đáng chết.”
Dương Văn Thông vừa tiếp nhận trị liệu vừa nói:” Ít nhất hắn không có ý tham gia bạo loạn.”
Trương An Thế đợi y giả xử lý xong thương thế của Dương Văn Thông mới hỏi:” Ngươi nói đám nô lệ ở Trường An đang ủ mưu bạo loạn, chuyện này xác định chứ?”
Dương Văn Thông gật đầu:” Từ khi Trường An có nô lệ dị tộc, mỗ gia đã ở bên bàng quan, một khi đợi nô lệ Hung Nô ở đất Ngọa Hổ được thả ra, số lượng nô lệ ở phụ cận Trường An sẽ lên tới ba mươi vạn. Mà bách tính Trường An, Dương Lăng ấp cộng lại chỉ có năm mươi ba vạn, đại bộ phận là phụ nhân trẻ nhỏ và người già yếu.”
“ Nếu như không có quân đội đàn áp, nô lệ tạo phản là chuyện tất nhiên. Mà đám quyền quý hai nơi Trường An, Dương Lăng thích giác đấu, những đấu sĩ vũ trang kia còn tốt hơn cả giáp sĩ. Nay không biết kẻ ngu xuẩn nào đồng ý tháo còng cho nô lệ, giờ hay rồi, chướng ngại cuối cùng cho nô lệ bạo loạn không còn nữa.”
“ Hồn Tà vương là kẻ tham lam, hào sắc, bạo ngược, nhát gan, nhưng đột nhiên thành hiền giả của người Hung Nô, công tử không thấy lạ à?”
Trương An Thế cười:” Có gì mà lạ, ai chẳng nhìn ra, đoán chừng cả tiểu phiến bên đường cũng rõ.”
“ Chẳng trách mỗ gia cảnh cáo khắp nơi không ai để ý, thì ra mọi người đáng đợi.”
Trương An Thế chắp tay thi lễ:” Chuyến này tiên sinh vất vả khổng công, thưởng năm lượng vàng, hãy đi nghỉ đi.”
Dương Văn Thông ngập ngừng một lúc:” Kim Nhật Đê, người này không tầm thường, nên chăng...”
“ Ồ, ta chỉ xác nhận xem thái độ của hắn thế nào, nếu hắn cũng tham dự, khi ra tay sẽ dứt khoát trừ hậu họa trong một lần.”
“ Dựa vào những tiền gia chúng ta ….”
“ Hiện giờ phải gọi là tiền trang gia, sau này gọi là ngân hàng gia, nếu tiên sinh muốn kiếm sống ở nghề này trước tiên phải đánh giá cao nghề nghiệp của mình.” Trương An Thế vung mạnh tay:” Nói lần nữa, không một ai mong muốn thiên hạ bình an giàu có hơn những tiền trang chúng ta, phải thay đổi cái nhìn không hay của mọi người về tiền gia. Nếu ngay cả bản thân cũng xem thường mình thì đừng hi vọng người khác xem trọng.”
Dương Văn Thông chắp tay, vẻ mặt thành tâm thụ giáo rồi rời đi.
Trương An Thế thở dài, nói thật, từ khi tiếp nhận tiền trang, ít nhiều hắn không thoải mái, dù sao Hoắc Quang đi theo đường sĩ đồ thuần túy, thành tả thập di, đó là chức quan thanh quý, chỉ cần không xung đột với hoàng trưởng tử, cả đời phú quý quyền lực.
Còn hắn cũng muốn kề thừa ý chí của phụ thân, thành người chấp pháp, hắn đã chuẩn bị rất nhiều, vậy mà tiên sinh gọi hắn từ huyện Vĩnh An về, đẩy thẳng vào tiền trang.
Một cái nghề thấp kém bị kỳ thị, làm hắn rất thất vọng.
Lực lượng của tiền trang cực kỳ cường đại, tới mức hắn không tưởng tượng được, mỗi ngày hắn đều sống vô cùng mệt mỏi. Kim tiền gây ra vô số biến hóa, mỗi biến hóa đều sinh ra một lĩnh vực mới, những lĩnh vực này đều nhìn không thấu điểm tận cùng.
Tuy sắc trời đã tối, Trương An Thế vẫn dẫn hộ vệ ngồi xe tới Phù Lệ thành, lúc này chỉ tiên sinh mới cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng hắn.
Đường đi xe ngựa nghìn nghịt, sắc tới từ nhập nhoạng thành tối đen, Trương An Thế cảm giác giống như con người mình, từ ánh sáng đi vào bóng tôi.
Trên con đường tối om vẫn có một số hành thương vội vã đi đường, trên Vị Thủy ánh sóng dập dờn cũng từng chiếc thuyền treo đèn đi đêm.
Đến đêm khuya xe ngựa của Trương An Thế tới được bên ngoài Phù Lệ thành, cổng thành đã đóng chặt, theo quân luật thì khi trời sáng mới mở.
Nghe Lý Lăng bẩm báo, Vân Lang khoác áo thức dậy, Trương An Thế tới vào giờ này, nhất định có chuyện trọng yếu. Cổng thành không thể mở, Vân Lang cũng không thể ra lệnh đó, thế là y và Lưu Nhị, hai người ngồi giỏ trúc xuống thành.
Trương An Thế đã đốt một đống lửa lớn trước cổng thành, lửa cháy rừng rực xua đổi đàn muỗi bay vù vù xung quanh hắn.
Vân Lang không tới gần đống lửa, đêm tháng sáu đốt lửa sưởi ấm không phải hành vi của người thần kinh bình thường, biểu hiện của Trương An Thế thơi gian qua cũng rất kém.
Tiền trang mở rộng quá nhanh, phát sinh nhiều biến hóa, nhất là sau khi thâu tóm cả sinh ý đất Thục vào, Trương An Thế liền luống cuống chân tay.
“ Tiên sinh, gần đây học sinh cảm thấy lực bất tòng tâm.” Trương An Thế đứng lên thi lễ:
“ Điều ấy chứng tỏ ngươi không cường đại như bản thân tưởng tượng, lèo lái tiền trang tới mức này đã là cực hạn của ngươi rồi. Lực bất tòng tâm là chuyện tất nhiên, nếu muốn bỏ vị trí ở tiền trang, ta cho phép.”
Trương An Thế cúi đầu:” Học sinh làm tiên sinh thất vọng, mong tiên sinh chọn người khác thay thế.”
Vân Lang từ trong bóng tối đi ra, tới bên cạnh Trương An Thế vung tay lên.
Bốp!
Một cái tát đanh gọn.
Trương An Thế lảo đảo ôm mặt, đây là lần đầu tiên hắn bị Vân Lang đánh:” Tiên sinh …”
Vân Lang lại vung tát cái nữa, Trương An Thế hai tay ôm mặt, không dám nói nữa.
“ Có biết tại sao ta đánh ngươi không?”
Trương An Thế hoang mang lắc đầu.
“ Phụ thân ngươi trước khi chết gửi gắm ta quản giáo ngươi, xưa nay ta rất kiên nhẫn với ngươi, trưa ba giờ đánh mắng ngươi, dùng cách giáo dục hoàn toàn khác Hoắc Quang, mong ngươi trưởng thành theo đúng tâm ý bản thân. Giờ xem ra ta quá khoan dung với ngươi rồi.”
Vân Lang nói xong lên sọt trở về Phù Lệ Thành, để lại thế giới bao la bên ngoài cho Trương An Thế.
Tào Tương xưa nay hiếu kỳ rất thịnh vượng, do phòng ngủ của hắn ở bên cạnh Vân Lang, nên khi Vân Lang ra ngoài, hắn cũng tò mò đi theo.
Nhìn thấy Vân Lang tát học sinh mình hai cái rồi quay về, thấy rất mất hứng, đợi Vân Lang lên tường thành, lười nhác hỏi:” Sao, đứa học sinh đó kém cỏi quá à?”
Vân Lang bước từ trong sọt ra:” Trước kia thì nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất hung hăng làm càn, giờ thấy lực bất tòng tâm nên muốn chạy trốn, tâm trí không đủ cường đại, năng lực cao tới mấy cũng là kẻ vô dụng.”
“ Đại chưởng quầy tiền trang, vị trí tốt như thế mà không biết trân trọng.” Tào Tương chép miệng:” Có điều ta chưa từng thấy ngươi đánh Hoắc Quang.”
“ Ngươi thấy ta thiên vị?”
“ Ngươi thiên vị Hoắc Quang là đúng, ai bảo thằng tiểu tử khốn kiếp ấy là đại đệ tử của Khoa kỹ Tây Bắc, có điều bảo Trương An Thế mang vàng bồi thường cho thiếu phủ, trong lòng hắn không thoải mái, thế nào khó tránh khỏi cho rằng ngươi chỉ coi hắn như trợ thủ của Hoắc Quang.” Tào Tương che miệng ngáp:
Vân Lang thở hắt ra một hơi, tay còn ran rát, vừa rồi tát quá mạnh, phẩy tay mấy cái, lẩm bẩm:” Thế nên ta mới cho hắn hai cái tát, không biết đủ cho hắn tỉnh ra không?”