“ Nếu hắn không tỉnh ra thì thất vọng rồi, mà có lẽ hắn đợi cái tát này của ngươi lâu rồi đấy.” Tào Tương chống tay tường thành, nhìn Trương An Thế lên xe ngựa rời đi:” Mỗi lần ta gặp cữu cữu ta, nếu cữu cữu ta hiền hòa thì tim ta đập thình thịch, nỗ lực nghĩ xem mình làm sai cái gì? Khi cữu cữu ta trở mặt đánh chửi, ta mới yên tâm, đoán chừng đứa học sinh này của ngươi cũng bị cái bệnh hạ tiện của ta đấy.”
“ Không khác biệt là bao.” Vân Lang thở dài:” Gần đây hắn xử trí chuyện Hồn Tà vương, trong lòng nhất định nảy sinh đồng cảm, cha hắn rơi vào cảnh thỏ hết chó vào nồi tương tự, giờ tiền trang đã lớn mạnh, hắn cũng lo sợ mình bị vứt bỏ, sợ ta sẽ gọi Hoắc Quang về tiếp nhận.”
“ Giống như đi đêm nhiều, đi mãi sẽ cảm giác sống lưng lạnh toát, không rõ sau lưng thứ gì theo mình. Ta tát hắn để hắn biết ta còn đứng sau lưng.”
Tào Tương che mặt:” Chiêu này chớ dùng với ta nhé, nếu cần nhắc ta một câu là được, nhìn ngươi tát mà ê răng, chắc mặt hắn sưng cả ngày.”
Vân Lang giơ chân đá hờ hắn một cái:” Không lảm nhảm với ngươi nữa, đám người đi theo ngươi rốt cuộc nghiệm tra Phù Lệ thành xong chưa? Ngài mai ta sẽ bắt đầu rút binh lực về, tiến hành diễn võ toàn diện.”
“ Hừ, người ta muốn tra thì cứ tra, chuyện này không phải chúng ta cự tuyệt được, nhưng không tra ra cái thì, cữu cữu ta phải ném ra vài con dê thế tội mới được.”
Vân Lang lắc đầu:” Nơi này là cung uyển hoàng gia thời Tần, trong thành có vài cái đường hầm thì cũng bình thường thôi, bọn họ nếu có thể giúp ta tìm ra cái họa ngầm đó thì cũng không phải chuyện xấu. Thôi đi ngủ, mai nói sau.”
Tào Tương vẫy tay tạm biệt về phòng, Vân Lang đi quanh thành tuần thị một vòng rồi về ngủ.
Trương An Thế chẳng buồn ngủ chút nào, tiên sinh cho hai cái tát làm mặt hắn sưng vù lên rồi, má nóng rát, soi gương thấy sưng lên rất đều, còn hiện lên hai vết rõ ràng.
“ Lúc này người trong trang đều đã ngủ rồi, đừng quấy rầy bọn họ nữa, chúng ta về Phú Quý thành, ta muốn uống rượu.”
Mã phu vâng một tiếng đánh thẳng xe về Phú Quý thành.
Phú Quý thành sau khi phồn thịnh, hai cánh cổng nam bắc chưa từng đóng lại, vì thế dù đêm đã khuya vẫn có xe ngựa qua lại không dứt, một số chiếc xe đi sát qua bên xe của Trương An Thế, phát tán mùi son phấn ngào ngạt.
Người Quan Trung đều biết, muốn uống rượu, tốt nhất là tới Xuân Phong lâu, không chỉ có rượu ngon, có ca vũ, có mỹ nhân, quan trọng là bất kể ngươi tới vào lúc nào, luôn náo nhiệt tấp nập.
Trương An Thế tâm tính thiếu niên lại có nhiều tiền trong túi như thế, làm sao có thể thiếu bóng dáng của hắn ở nơi thế này.
Khi Trương An Thế mang cái mặt sưng như bánh bao vào Xuân Phong lâu, một đám ca cơ hét lên chạy cả tới, thâm tình một chút nhìn dấu tay trên mặt hắn mà rơi lệ.
Thương thì thương, chẳng ai dám hỏi dấu tay đó là của ai, nam nhân tự tôn, không cần người ta thương hại nhất là loại trẻ tuổi kiêu ngạo như thế.
Đám ca cơ tâm tư khôn khéo nhạy bén đó nhanh chóng phát hiện, Trương An Thế chẳng hề vì bị sỉ nhục mà tức giận, tâm tình còn vô cùng ôn hòa.
Bất kể là trêu ghẹo ca cơ, hay lớn tiếng gọi rượu đều vô cùng tự nhiên, cả vết bàn tay trên mặt cũng chẳng thèm dấu diếm.
Được đám ca cơ xúm xít vây quanh đưa lên lầu hai, nơi đó khung cảnh càng thêm náo nhiệt, trên Trương Liên không có chân kia gần như là sống luôn ở nơi này.
Hai mắt lờ đờ, Trương Liên nhiền thấy Trương An Thế theo thói quen giơ tay gọi:” Tới đây, tới đây, làm một chén.”
Chu Hồng tinh mắt phát hiện ra ngay, nhưng vờ như không hề thấy, chỉ cần nhìn dáng vẻ không hề bận tâm của Trương An Thế là biết chủ nhân hai dấu tay kia là ai.
Người có thể đánh Trương An Thế chẳng cần giữ thể diện, lại khiến hắn không ghi hận trong lòng, chỉ có hai người mà thôi.
Đợi Trương An Thế ngồi xuống rồi, Chu Hồng đưa cho một chén rượu, cười nói:” Xem ra chọc giận sư phụ ngươi rồi hả?”
Trương An Thế uống cạn chén rượu, đặt mạnh lên bàn gỗ:” Chê cười rồi.”
Trương Liên lúc này cũng nhận ra, thở dài:” Sư phụ ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là thói quen đánh mặt ngươi ta chẳng hay ho gì, đã thế còn truyền cho tên tiểu tử khốn kiếp Hoắc Quang. Ta cũng bị thẳng tiều tử đó đánh một trận sưng mặt tới ba ngày. Hoắc Quang là chuyên gia đánh người, sao tới ngươi lại thành bị đánh rồi?”
Trương An Thế nhìn đám hoàn khố đang tò mò đợi mình trả lời, bảo ca cơ rót rượu, uống liền năm sáu chén, hơi rượu bốc lên, vỗ bàn nói:” Ta không so được với Hoắc Quang, cũng không được sư phụ yêu thích bằng, sư phụ giáo huấn ta, ta phải chịu thôi, ai bảo ta vô dụng.”
Thạch Đức cười lớn:” Chỉ hai cái tát thôi mà, lão tổ tông nhà ta khi còn sống, con cháu mà phạm lỗi, ông ấy sẽ không ăn cơm, thế là cả nhà không ai dám ăn, thế mới sợ. Ta đây một lần phạm lỗi còn mình trần quỳ ở đại môn bị cả tộc chửi mắng, đó mới là sống không bằng chết. Trường bối trừng phạt, tiểu bối chúng ta chịu là được.”
Trương Liên lăn bánh xe tới bên cạnh Trương An Thế, nhét chén rượu vào tay hắn:” Hôm nay toàn bộ huynh đệ bọn nhường ngươi, phàm là mỹ nhân ngươi nhìn trúng sẽ đều là của ngươi, không ai tranh giành hết.”
Trương An Thế nghe vậy cười lớn, kéo ngay ca ca kiều mị trong lòng Chu Hồng:” Đã thế ta không khách khí.”
Chu Hồng không giận còn kéo một ca cơ bên cạnh Thạch Đức:” Nhãn quang kém thế, đây mới là mỹ nhân tốt nhất.”
Trương An Thế trái ôm phải ấp, đắc ý vô cùng, càng hảo sảng nâng chén là uống cạn, chẳng mấy chốc say ngất tại chỗ, đám Chu Hồng không để ý, tiếp tục chơi đùa xem ca vũ, tiếp tục uống rượu cuồng hoan, còn hưng phấn hơn thường ngày.
Bị người ta đánh, bất kể là ai đánh, trong lòng thế nào cũng không thoải mái, cho dù là vì tốt cho ngươi, hai cái má nóng rát liên tục nhắc nhở Trương An Thế, hắn đã bị ăn đòn.
Mỹ nhân trong lòng vừa mềm mại vừa ngọt ngào, lấy bọn họ ra trút giận là không đúng, không phải hành vi của đại trượng phu.
Vì thế đám Chu Hồng, Trương Liên, Thạch Đứng thành mục tiêu rất tốt.
“ Mười vạn lượng, mười vạn lượng ...” Trương An Thế liên tục lẩm bẩm, mỗi câu nói đều nống nặc hơi men cùng thống khổ:
Ca cơ trong lòng nghe thấy trước tiên, sau đó là Chu Hồng, hắn đưa tay ra hiệu, tức thì cả tầng hai nhanh chóng im phăng phắc.
“ Mười vạn lượng vàng ...”
Lần này thì ai cũng nghe rõ ràng những lời nói mê của Trương An Thế rồi, mười vạn lượng vàng, con số đó khiến đám hoàn khố ở đây phải nuốt nước bọt.
Trương Liên đấy xe tới, hết sức nhẹ nhàng hỏi:” Mười vạn lượng vàng gì thế?”
Trương An Thế nửa tỉnh nửa mơ, nghe có người hỏi, lè nhè đáp:” Hàng hóa của thiên tử, tiên sinh sao không đồng ý, ọe ...”
Trương Liên kệ bị nôn lên người mặt, ra hiệu một ca cơ lau chùi, bản thân ghé tới gần hơn:” Không đồng ý chuyện gì?”
“ Hồn Tà vương lòng lang dạ thú ... phải sớm ra tay, để muộn ... chẳng được gì cả ...”