Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 877 - Q6 - Chương 024: Đường Hầm Phiền Toái.

Q6 - Chương 024: Đường hầm phiền toái. Q6 - Chương 024: Đường hầm phiền toái.

Vân Lang nhìn cái động cực lớn dưới chân mà cảm khái, rốt cuộc trong Phù Lệ thành đào ra được đường hầm rồi. Toàn bộ đường hầm này làm bằng đá, đủ rộng để đi xe ngựa, đứng ngoài nhìn vào không thấy điểm cuối.

Một tên tư lại âm trầm hỏi Vân Lang:” Quân hầu giải thích ra sao đây?”

Tào Tương co chân đá luôn tên tư lại vào đường hầm.

Vân Lang không thèm để ý tiếng kêu thảm của tên tư lại ngã xuống hồ đen, ngồi xuống quan sát, bẻ một lớp tro than đen lên nhìn:” Hạng Vũ khốn kiếp, hắn đốt cung A Phòng thật.”

Tào Tương cũng ngồi xuống cầm miếng đất đen lên suy nghĩ rồi quát tư lại dưới hố:” Tra cho kỹ đi, dù sao cũng là cung quan tiền Tần, đi vào xem, tới tận cùng rồi về bẩm báo cho ta.”

Tên tư lại ngã vỡ đầu chảy máu còn định kháng nghị, ngẩng đầu lên thấy bộ mặt âm trầm của Tào Tương liền nuốt vào:” Xin cho ti chức một ngọn đuốc, một thanh kiếm.”

Tào Tương phất tay, liền có tùy tòng đi kiếm đồ cho tên tư lại thân phận kỳ quái.

Vân Lang phủi tay đứng lên:” Bẩm cho bệ hạ đi.”

“ Người ta sớm biết rồi, khả năng còn biết sớm hơn chúng ta, ngươi xem một tên tư lại dám lớn lối như thế, chúng ỷ vào cái gì, bà nó chứ, giám thị lên đầu lão tử rồi.” Tào Tương lắc đầu:” Ta nghĩ cái đường hầm này không phải công trình riêng rẽ, với khí phách Thủy hoàng đế, đã xây đường hầm, có khi nối liền với toàn bộ cung quan của A Phòng cung. Nếu thực sự là thế, vẻn vẹn cái mạng lưới đường hầm này, Thượng Lâm Uyển là yếu địa chiến lược, tiến có thể công, lui có thể thủ.”

Vân Lang cảm khái:” Đại Tần bại vong quá nhanh, quốc lực to lớn còn chưa phát huy được một phần mười thì Hán vương đã vào Trường An rồi.”

“ Người Tần bại đa phần vì quá mệt mỏi, mấy trăm năm đánh trận mới thống nhất được thiên hạ, lòng người buông lỏng, không còn dũng mãnh khi xưa. Cho nên sống yên vui phải lo lúc loạn lạc. Nói thế nào thì cũng ta phải tận dụng thật tốt, biến nó thành hệ thống phòng ngự.” Tào Tương là thế gia lâu đời nên có phần nào cảm thụ:

Vân Lang tán đồng:” Ta đi hay ngươi đi?”

“ Tất nhiên là ta đi, còn phải hỏi à, bệ hạ nhìn thấy ngươi là giận rồi, ta đi vẫn hơn.”

“ Được, để ta tra bí mật đường hầm Thượng Lâm Uyển.”

Tào Tương nói nhỏ:” Vào đó đừng để tên tư lại kia xuất hiện nữa, tránh làm ta khó xử.”

“ Hiểu.”

Bản đồ của cung A Phòng nhanh chóng được mang tới, kỳ thực chỉ là một bức tranh, Vân Lang xem hồi lâu trừ biết tòa Phù Lệ cung này trước kia tên là Thái Thanh cung, ngoài ra không có gì hết.

Cũng phải, đường hầm vốn không thể đánh dấu trên bản đồ.

Vân Lang bỏ bức tranh xuống, y rất lo đường hầm này thông tới Thủy hoàng lăng, dù là dẫn tới hố chôn tượng đất thôi cũng khơi lên sóng gió lớn.

Tới bên hang động kia, tên tư lại đi vào chưa ra, đoán chừng khả năng ra được không cao.

Đường hầm vừa đào ra, không khí không lưu thông, cũng không rõ có cạm bẫy cơ quan gì không, khinh suất đi vào như thế, sống được mới là lạ, dù thế nào một kẻ lai lịch bất minh đi đắc tội với Tào Tương thì cũng không còn đường sống.

Đường hầm không dẫn về phía Thủy hoàng lăng cho nên tới giờ Vân Lang vẫn có thể bình tĩnh.

“ Mang ống bễ tới đây, đốt lửa, xem khói bốc ra ở đâu.”

Vân Lang hạ lệnh một tiếng, Tôn Đại Lộ lập tức dẫn quân tốt tiếp tục mở rộng miệng hầm, đồng thời quân tốt mang ống bễ cực lớn trong quân tới.

Khói đen kịt từ từ bay vào đường hầm, sau đó đi rất nhanh, chứng tỏ đường hầm này có lối ra.

Quân tốt đứng trên trạm gác nhìn bốn phía quan sát xem chỗ nào có khói bốc lên, quả nhiên một canh giờ sau hướng chính đông có động tĩnh.

Vân Lang đích thân dẫn người tới chỗ bốc khói, nơi này cách Phù Lệ cung tới bốn dặm.

Nhìn lối ra, Vân Lang thở phào, chứng tỏ đường hầm này không lớn như y và Tào Tương nghĩ, chỉ là đường hầm độc lập của Phù Lệ cung thôi.

Ở lối ra còn có dấu vết, cách không xa có đoạn gỗ cháy cùng y phục sót lại, chứng tỏ tên tư lại đó đã thoát nạn. Chuyển đá ở lối ra đi, do nơi này địa thế cao, Phù Lệ cung dưới thấp, nghe thấy được tiếng gió ù ù.

“ Bên trong đó là cái gì?” Giọng gà mái của Tùy Việt vang lên sau lưng Vân Lang:

“ Không biết, chưa vào xem, tên tư lại đi vào dò xét không ngờ tự ý bỏ trốn, kẻ này phải phái người bắt về.” Vân Lang quay lại nhìn tên đại hán mình trần đứng bên cạnh Tùy Việt, mặt đen xì xì, chỉ có chiếc áo không biết kiếm đâu ra buộc bên hông:

Tùy Việt xua tay:” Người đó chết rồi, bị nô tài đích thân giết, mong quân hầu che dấu chút với Bình Dương hầu.”

“ Ngươi thấy ta xe giúp ngươi lừa Tào Tương sao?”

“ Không phải, nô tài chỉ muốn hỏi, Phù Lệ Thành tương lai là một trong nơi dừng chân của bệ hạ, đột nhiên xuất hiện đường hầm, quân hầu sẽ khó ăn nói với bệ hạ.”

Vân Lang không thèm để ý tới hắn, nhìn tên tư lại bị mình hun khói đen xì:” Muốn sống thì dò xét hết đường hầm ở đây, có lẽ Bình Dương hầu sẽ tha cho ngươi.”

Câu này tức thì làm mặt Tùy Việt vô cùng khó coi.

“ Nói như thế Phù Lệ cung thực sự xuất hiện đường hầm rồi?” Lưu Triệt chỉ ngẩng đầu nhìn Tào Tương một cái, tiếp tục xem tấu chương:

“ Bẩm bệ hạ đúng thế, đây là đường hầm cũ đã có từ lâu, thần và Vĩnh An hầu suy đoán, đây là đường hầm tiền Tần đào khi xây dựng cung uyển.”

Lưu Triệt đặt tấu chương xuống vỗ bàn:” Thế thì khó rồi, nếu Phù Lệ cung có đường hầm, há chẳng phải dưới mông trẫm đây cũng có đường hầm.”

Tào Tương gật đầu:” Khả năng rất cao.”

Lưu Triệt thấy vẻ mặt lo lắng của Tào Tương thì cười phá lên, chỉ viên gạch dưới chân:” Dưới chân trẫm chính là đường hầm.”

Tào Tương không rõ hoàng đế đang trêu mình hay là nói thật, chớp chớp mắt nhìn hoàng đế.

Lưu Triệt đứng dậy, nhìn phong cảnh bên ngoài:” Những thứ cũ thường không tốt.”

Tào Tương vội nói:” Vậy thì làm cái mới.”

“ Làm cái mới đâu dễ dàng, trẫm ngay cả cái cũ còn chưa làm rõ.”

Lời của hoàng đế càng lúc càng khó hiểu, khiến Tào Tương không biết ứng phó ra sao.

Lưu Triệt cười vui vẻ, vỗ vai Tào Tương:” Ngươi không tệ, ít nhiều còn biết giữ thể diện, một số kẻ vì tiền tài, ngay thể diện tổ tông cũng không cần nữa.”

Tào Tương hoang mang nhìn hoàng đế.

Lưu Triệt phất tay:” Về Phù Lệ thành đi, trông coi nơi đó cho tốt, có lúc cần tới ngươi.”

“ Vậy đường hầm thì sao ạ.”

“ Nếu đã phát hiện ra thì phải điều tra cho kỹ, tránh bị kẻ địch lợi dụng.”

Tào Tương rời khỏi Kiến Chương cung mà bụng đầy nghi vấn không tìm thấy lời giải.

Tùy Việt cũng biết thân phận của mình đem dọa người khác còn được, muốn khiến Tào Tương, Vân Lang cúi đầu, trừ khi có ý chỉ của hoàng đế.

Hoạn quan vì thân thể tàn khuyết, cho nên so với người thường càng chú trọng thể diện, vì thế Vân Lang khách khí mời Tùy Việt uống chén trà.

Chỉ là cửa vừa đóng lại, Vân Lang lộ ngay bộ mặt thật, vươn tay bóp cổ Tùy Việt:” Giờ ngươi lợi hại quá rồi, dám phái người tới giám thị ta và Tào Tương, chán sống rồi phải không?”

Tùy Việt là hoạn quan cao cấp, chấp chưởng cung cấm của hoàng đế, chỉ hoàng đế mới giết được hắn, nên hắn cũng không sợ Vân Lang giết mình, còn ăn đòn à? Ở bên cạnh vị hoàng đế như thế, có lần hắn bị đánh nằm giường cả tháng rồi, không phải chỉ một lần, cười nói:” Hầu gia thực sự nghĩ nô tài giám thị ngài sao?”

Vân Lang nâng gối thúc mạnh vào bụng Tùy Việt, hắn tức thì đau đớn cong người xuống, liền buông tay ra, cho thêm một cú đá:” Không phải do ngươi phái tới thì vẫn phải là do ngươi phái tới.”

Tùy Việt đau đớn rít lên:” Có giỏi ngài đánh vảo mặt xem.”

Vân Lang cười nhạt, tóm cổ Tùy Việt kéo lên, lại đấm một phát mạnh vào bụng hắn, không ngờ hắn ngã xuống rồi định đập đầu xuống đất, lập tức tóm cổ kéo hắn lên.

Mặt Tùy Việt như mông hoàng đế, không sờ được, không đánh được, càng không thể để bị thương, Tùy Việt biết thế hét lên:” Tưởng quân hầu ngài không sợ bệ hạ sao?”

Bình Luận (0)
Comment