“ Kẻ ngốc cũng biết đường hầm kia do tiền Tần để lại, ngươi dám trợn mắt nói láo, muốn vu hại ta, bệ hạ muốn ngươi vu hại ta sao?” Vân Lang bóp chặt cổ Tùy Việt:” Nói, rốt cuộc vì sao?”
Tùy Việt gian nan nói:” Ngài đền tiền cho đồ đệ, sao không giúp Hoàng trưởng tử?”
Vân Lang nhíu mày:” Hắn lại không phải đồ đệ của ta, sao ta phải tốn tiền?”
“ Mỗ kệ, bệ hạ không vui, hoàng hậu không vui, đó là lỗi của ngài. Ngài đưa đồ đệ mình lành lặn thoát ra ngoài, khiến sai lầm đổ hết lên Hoàng trưởng tử, tổn hại tình cảm bệ hạ và Hoàng trưởng tử, mỗ là nô tài của bệ hạ, bệ hạ không vui, mỗ cũng không vui.”
Tùy Việt bụng đầy lửa giận, chính vì chuyện hàng hóa ở tây nam mà bệ hạ trách mắng hoàng hậu dữ dội, hoàng hậu khóc lóc một hồi, bệ hạ càng giận, lại không thể trút giận lên hoàng hậu, vì thế mà Tùy Việt bị đá như chó suốt hai ngày, cung nhân lớn nhỏ đều gặp tai họa.
Trong cơn giận dữ, Tùy Việt muốn gây phiền toái cho Vân Lang để trả thù.
Vân Lang lật Tùy Việt nằm ngửa trên mặt đất, tay vẫn chộp cổ hắn:” Đồ ngu xuẩn.”
Tùy Việt bị chửi, tức giận vùng vẫy, nhưng Vân Lang giữ quá chặt, mắt nổ đom đóp không còn sức phản kháng.
“ Không hiểu đám ngu xuẩn các ngươi nghĩ gì nữa, Lưu Cư là Hoàng trưởng tử, có cần tham ô không? Nay thiên hạ bách nghiệp hưng vượng, làm gì mà không thể phát tài? Hắn có thể bán muối, luyện sắt, càng đừng nói tới tơ lụa buôn bán với Hồ thương, đều là chuyện làm ăn đàng hoàng lại không phải lo cạnh tranh với ai. Bỏ ít tiền ra, rồi hỏi Tào Tương kiếm vài chưởng quầy, còn sợ không kiếm được tiền à?”
“ Cho dù là tâm cao khí ngạo, muốn tự lực cánh sinh, ta hỏi ngươi, Hoàng trưởng tử học nông học của Vân thị ta lâu như thế, chẳng bằng nông dân đang phát tài ầm ầm ngoài kia? Hắn có mười vạn mẫu đất bỏ hoang ở Thượng Lâm Uyển không biết dùng, chẳng lẽ tài phú ở trong đất ra không phải tài phú? Tham ô mới hợp địa vị của Hoàng trưởng tử à?”
“ Chỉ có loại ngu xuẩn mới ngồi ở vị trí Hoàng trưởng tử mới tham ô, nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không nhận, tới giờ không biết bệ hạ nổi giận vì cái gì à?”
Tùy Việt bị cơn giận dữ bất ngờ của Vân Lang làm sợ hãi.
Hoạn quan vốn là cái thân phận dễ dàng khuất phục, nhất là xung đột với người địa vị cao không với tới như Vân Lang, dễ dàng theo quen bỏ kháng cự:” Bệ hạ nổi giận vì hoàng hậu không trả lại tiền.”
“ Ngu xuẩn.” Vân Lang tăng thêm lực tay bóp chặt cổ Tùy Việt:
Tùy Việt không thở được nữa, nói vội:” Vậy vì sao, ngài nói đi, bệ hạ suốt ngày nổi giận, trong cung không thể sống được nửa rồi, chỉ cần bệ hạ vui vẻ, chuyện ngài đánh nô tài sẽ xóa bỏ.”
Vân Lang giơ nắm đấm lên, thấy Tùy Việt nhìn mình đầy tội nghiệp liền buông tay:” Các ngươi thực sự cho rằng bệ hạ nổi giận vì tiền tài sao? Bệ hạ sở hữu tứ hải, hoàng trưởng tử lại cắm đầu tham ô, tổn hại lợi ích thiên hạ, ngươi nghĩ bệ hạ có thương tâm, có đau lòng, có thất vọng không?”
“ Hoàng trưởng tử tương lai là chủ nhân thiên hạ, giờ không biết chăm chút cho thiên hạ, lại đi tham ô tiền của chính nhà mình, có mất mặt không? Đầu hắn bị lừa đá rồi à?”
Tùy Việt ngớ người, sau đó lật đật bò dậy, nắm tay áo Vân Lang cầu khẩn:” Đúng là thế, đúng là thế, quân hầu, giờ phải làm sao?”
Vân Lang mặt lạnh tanh:” Ngươi nghĩ vì sao ta trả tiền hộ cho đứa đồ đệ đáng thương của ta?”
“ Chẳng lẽ là vì muốn làm gương cho hoàng hậu.” Tùy Việt như kiến bò chảo nỏng, đi vòng quanh phòng:” Giờ trả lại có muộn không?”
Vân Lang hừ một tiếng:” Muộn rồi, hoàng hậu không lập tức trả tiền đã khiến bệ hạ thất vọng, lại còn vì chuyện này khóc lóc với bệ hạ ...”
Lần này không cần ai đánh Tùy Việt đã ngã xuống đất, run run nhìn Vân Lang:” Quân hầu, nhất định có cách giải quyết chứ?”
“ Hoàng trưởng tử phải dùng hết số tiền tham ô đó.”
“ Hả?” Tùy Việt kinh hoàng:” Nếu, nếu thế ...”
“ Ngu xuẩn, giờ các ngươi muốn trả lại tiền có ích gì nữa, nhưng nếu dùng số tiền tham ô đó mở rộng Thục đạo, xây dựng Nhạn Môn quan, làm đường đi tới rừng rậm tây nam, thậm chí là nối liền với Lĩnh Nam, khơi thông lại Linh Cừ, ắt bệ hạ sẽ vô cùng vui mừng, vì coi như hắn tham ô có mục đích lớn hơn chứ không phải vì tiền tài.” Vân Lang chỉ chiêu:
“ Nhưng, nhưng như thế hoàng trưởng tử không còn tiền nữa.” Tùy Việt chưa kịp vui mừng đã lo lắng:
Nói chuyện với kẻ ngu xuẩn như thế Vân Lang suýt tự tức chết:” Trong mắt bệ hạ, Hoàng trưởng tử không có tiền mới là tốt nhất, ngoài ra hắn muốn có tiền, mười vạn mẫu đất kia đem trồng trọt ra lương thực, bệ hạ càng vui mừng. Ngoài ra nói với hoàng hậu, chớ có dùng nô lệ kiếm tiền, tốt nhất là dùng lưu dân vào việc này, vỗ về lưu dân, còn quan trọng hơn kiếm tiền.”
“ Kẻ nào kẻ nấy chỉ biết tới tiền, mụ mị cả đầu óc rồi, ngu xuẩn không chịu nổi.”
Theo hoàng đế nhiều năm, Tùy Việt biết những kiến nghị này cực kỳ được lòng hoàng đế, chỉ cần làm theo tám phần hoàng đế sẽ vui vẻ. Nghĩ tới đó, Tùy Việt không muốn ở lại thêm một khắc nào, vừa ra bên ngoài, tên tư lại vội vàng bám theo, bị Tùy Việt đá một cái ngã lăn ra đất.
Tư lại quỳ đó tuyệt vọng nhìn Tùy Việt bỏ đi.
Vân Lang nhìn mặt trời sắp lặn, lệnh Tôn Đại Lộ:” Kiểm tra đầu kia của đường hầm, xem có lối ra nào khác trong Phù Lệ cung không?”
Tôn Đại Lộ chắp tay, kéo tên tư lại kia đi, kiểm tra ngay trong đêm.
Trong đường hầm thì tất nhiên không phải quan tâm trời sáng hay tối.
Trương Liên một mình ngồi trong đại sảnh tối đen đã rất lâu rồi, nha hoàn muốn thắp đèn bị hắn đuổi ra ngoài.
Một người ở trong bóng tối quá lâu khó tránh khỏi sinh ra bi xuân thương thu.
Không khí ẩm thấp, cho dù là muỗi cũng chỉ có thể bay thấp, Trương Liên biết tay trái của mình có hai con muỗi đang hút máu, chúng rất tham lam, hút mấu cả tuần hương rồi, bụng hẳn đã tròn căng mà chưa chịu đi.
Nương đầu hương lập lòe, Trương Liên bắt con muỗi đã nặng nề tới không bay nổi nữa, ném vào mồm, bép một tiếng, thân thể con muỗi vỡ nát trong mồm, mùi máu tanh lan ra.
Một con muỗi bị bắt, con còn lại vẫn không có ý bay đi, Trương Liên thả nó vào đầu hương, cái bụng tròn xoe của con muỗi đỏ rực lên như mã não, vỡ tung, chỉ còn vết máu giữa lòng bàn tay hắn.
Hôm nay từ Cô Quả trang của Thạch gia trở về, tâm tình của hắn cực tệ.
Chu Hồng đi vào, không ai bẩm báo, quan hệ của hai người họ rất tốt.
Đốt nến lên, Chu Hồng mới ngồi xuống giường gấm hỏi Trương Liên:” Suy nghĩ thế nào rồi?”
“ Nguy hiểm quá lớn, một khi bị vạch trần, ta ngươi đều chết không có đất chôn, thu lợi không tương ứng với nguy hiểm.”
“ Trong đó đa phần là những đứa bé ngốc nghếch, tàn phế, biết rõ bọn chúng sống chỉ lãng phí lương thực, nhưng ta cảm giác nếu làm chuyện này, đại họa sẽ giáng xuống. Kẻ ngốc có trời chiếu cố.” Trương Liên chỉ một ngón tay lên trời:
“ Vậy là ngươi định bỏ?”
“ Đúng thế, lòng ta hoảng hốt bất an, đấy là chúng ta mới chỉ nghĩ chưa làm đấy.”
Chu Hồng chà chà tay:” Thế thì cho Hồn Tà vương tiêu diêu một thời gian đi, dù sao huynh đệ ta cũng không thiếu tiền.”
......
Hôm nay dừng ở đây.