“ Câu đó nói trái lòng rồi, sao chúng ta lại không thiếu tiền? Trong nhà đinh khẩu nhiều như vậy, nếu phân tán ra, cần rất nhiều tiền tài. Tào thị đã phân gia rồi, còn cắt bỏ rất nhiều chi phụ, lão bà hắn liền được phong làm Trưởng công chúa, có thể thấy việc hắn làm cực kỳ được lòng bệ hạ.”
“ Nếu như thế chúng ta cũng làm theo thôi, nếu không gặp họa ngay, ta sớm tính rồi, Trương thị phân gia cần ba vạn hoàng kim mới có thể khiến người khác vui vẻ mà đi, nếu không trong tộc không biết giằng co tới bao giờ.” Trương Liên thực tế hơn nhiều, từ khi mất đi hai cái chân thì hắn cũng bỏ lại mấy thứ phù phiếm vô nghĩa rồi:
Chu Hồng nhíu mày:” Huynh đệ chúng ta tuy chẳng phải cao nhân, nhưng có đại họa vẫn nhận ra, trái khó phải khó, thế này sao đây.”
Trương Liên cười hăng hắc:” Khi chúng ta tính kế Thạch Đức, trong lòng không có cảnh báo gì, chỉ thấy huyết mạch sôi sục.”
Chu Hồng cả kinh:” Ngươi muốn tính kế Thạch Đức?”
“ Hừ nếu là Vạn Thạch Quân đời đầu, trêu chọc là chuốc lấy cái chết, đời thứ hai thì lột một lớp da, đời thứ ba chỉ có phiền toái, còn nếu tên đời bốn Thạch Đức này, ta thấy có thể tính toán.” Trương Liên phát ra tràng cười như cú mèo:” Ân trạch người quân tử năm đời là đứt, Thạch Đức là đời bốn, nhìn nhà bọn chúng bất chấp kiếm tiền là biết đã tiêu hao hết phúc khí của tổ tiên rồi.”
“ Mới đầu ta chỉ muốn tên này làm mồi mạo hiểm một chút, không ngờ tên vương bát đó lại đề xuất dùng cái Cô Quả trang giúp Thạch gia hắn được người người ngưỡng mộ, kiếm vô số thanh danh, khiến ta hết sức bất ngờ.”
“ Khi đó chính ta cũng phải giật nảy mình, đúng như hắn nói, Cô Quả trang mà bị hủy, chúng ta có đầy đủ lý do để ra tay. Nhưng hôm nay tới đó, ta thay đổi chủ ý rồi.”
Cơ mặt Chu Hồng co giật, song dụ hoặc quá lớn, hắn vẫn tới gần Trương Liên hỏi:” Ý ngươi là?”
“ Nếu Thạch Đức bị người Hung Nô giết, ngươi thấy đủ lý do cho ngươi xuất binh chưa?”
“ Chưa, chết một tên huân quý đâu đủ.”
“ Thế thì không xuất binh, dù sao mỗi người chúng ta đều có đủ thân binh để đạt được mục tiêu.” Trương Liên nói rất cương quyết:
“ Nếu như vậy phải huy động rất nhiều huynh đệ mới đủ gia tướng.”
“ Không thành vấn đề, không ai biết mục đích của chúng ta là gì, loại chuyện này khảo nghiệm tốc độ ra tay của chúng ta, chỉ cần đủ nhanh nhân lúc hỗn loạn, chuyện đã rồi bệ hạ không thể trách chúng ta.”
Chu Hồng ngả lưng nằm xuống giường một lúc quyết định nghe theo:” Ngươi định làm thế nào?”
“ Trước tiên không được dùng danh nghĩa của chúng ta, lại phải khiến Hồn Tà vương biết chúng ta vay tiền, chỉ có thế mới vay được đủ vàng.” Trương Liên cười gian:
“ Sau đó giết hắn, ha ha ha.” Chu Hồng ngồi dậy ôm lấy Trương Liên:” Quả nhiên là hậu nhâu Lưu hầu.”
Trương Liên đẩy hắn ra:” Thạch gia nhiều huynh đệ, hôm đó hẹn thêm vài tên, tốt nhất là để người Thạch gia tự động phản kích Hồn Tà vương, chúng ta ở bên hỗ trợ, vì tình nghĩa mới xông lên, dù sai cũng chẳng phải sai lầm gì lớn. Huống hồ chúng ta giết người Hung Nô.”
Chu Hồng vỗ đùi:” Phải chuẩn bị cho tốt, xem xem làm thế nào cho kín kẽ, loại chuyện này để Vân Lang thao tác là yên tâm nhất, đáng tiếc người ta lại không cùng đường với chúng ta.”
Vân Lang buổi sáng thức dậy lại nhìn thấy tên tư lại toàn thân thương tích kia, đầu óc tên này tuy không đủ dùng, nhưng vận khí tốt kinh người.
Quân tốt cùng hắn vào tra xét đường hầm bị đá đè chết hai người, vậy mà tên này thương tích lớn nhỏ hơn mười mấy chỗ, nhưng toàn là ngoài da thịt, ngay cả xương gãy cũng không có.
Tào Tương cũng hết sức kinh ngạc, sau khi hỏi kỹ quá trình thập tử nhất sinh của đám Tôn Đại Lộ, quyết định tha thứ cho tên này, cho rằng hắn là một nhân tài.
Sau này có nhiệm vụ chết chắc nào thì sẽ phái loại người như hắn đi, vì thế mới nghiêm túc hỏi tên hắn.
Vân Lang nghe hai chữ "Đường Mông" thì cảm giác quen tai lắm mà không nhớ ra được nghe ở đâu. Y cũng chẳng nghĩ nhiều, người để lại ấn tượng trong lòng y thì đa phần không phải loại lương thiện, liền bảo với Tào Tương nhất định phải dùng cẩn thận.
Quy mô đường hầm lớn hơn bọn họ dự liệu.
Trước kia Thái Thanh cung là nơi ở của mỹ nhân nước Hàn, mà người nước Hàn thì nổi danh nhất với tài xây dựng công trình.
Công trình kênh Trịnh Quốc trứ danh Quan Trong làm bởi Trịnh Quốc người nước Hàn, Trịnh Quốc lợi dụng công trình thủy lợi vĩ đại này tiêu hao vô số tiền lương nước Tần, khiến nước Tần không thể đông chinh, trói chân trong ải Hàm Cốc nhiều năm.
Mà mỹ nhân thì luôn luôn là tài nguyên khan hiếm, nếu nói công tượng nước Hàn vì nữ nhân trong lòng, xúi bẩy Thủy hoàng đế xây dựng đường hầm trong cung A Phòng, thừa cơ đem mỹ nhân bỏ trốn cũng không bất ngờ.
Ít nhất bên trong đường hầm có hơi trăm thi thể nữ nhân đã nói lên vấn đề.
Vân Lang rất hi vọng người Hàn đó thành công, để thế gian thêm một thần thoại mỹ lệ.
Dựa theo kết quả tìm kiếm của Đường Mông, đường hầm thẳng tắp này đi qua Phù Lệ cung, hướng về phía đông, vì bị sập hầm, bọn họ không thể tiếp tục tiến lên, nhưng theo lời hắn thì có thể tới Khuyển đài cung.
Đây là một phát hiện mới, Vân Lang quyết định đào chỗ sập lên, tiếp tục thăm dò đường hầm.
Hạ tuần tháng sáu, Quan Trung biến thành cái lồng hấp khủng bố, mặt trời cứ như không đốt cháy vạn vật thì không cam lòng.
Lương thực mùa hè đã thu hoạch hết, đang tưng bừng chuẩn bị vụ thu.
Kê, cốc, cải trắng, ba thứ này mới quyết định bách tính Quan Trung năm nay ăn cơm hay ăn cháo.
Hiện giờ vụ xuân đã toàn bộ thành trồng mạch rồi, từ khi cối xay có thể xay hết vỏ mạch, lúa mạch với sản lượng cao, ngon miệng, dễ nấu nướng đã biến thành lương thực chính của người Quan Trung.
Thế nhưng thu hoạch hè xong một bộ phận lớn phải đem đi đóng thuế, bộ phận còn lại không đủ khẩu lương cả nhà trong năm.
Thế nên vụ thu phải bổ xung lại phần thiếu đó.
Do có lượng lớn nô lệ đã quen việc đồng áng, cho nên vụ hè năm nay thu hoạch nhanh chưa từng có, không nghe nói có chuyện lương thực vì không kịp thu hoạch mà lãng phí ngoài ruộng.
Vân thị trồng năm nghìn mẫu lúa mạch, đất phong của Vân Âm thì trồng toàn rau cải, lại thêm chuẩn bị tằm thu, cho nên nhân thủ không đủ cho vụ thu hoạch bận rộn này nữa.
Khác với nhiều nhà, Vân thị cực kỳ coi trọng lương thực, sản xuất ra nhất định phải đáp đứng được nhu cầu cả nhà, chứ không trông chờ vào lượng lớn cửa hiệu kiếm tiền mua lương thực.
Vốn Vân thị không dùng nô lệ chỉ là do quan niệm đạo đức của Vân Lang, thế nào mà lâu dần truyền đi lại thành, Vân thị không ăn lương thực nô lệ trồng ra, thành truyền thuyết cao xa.
Thế là Vân thị đành huy động cả nhà thu hoạch.