Chỉ Trương An Thế là không tham gia đại nghiệp thu hoạch tưng bừng của Vân thị.
Khi xuân tới nước ấm, vịt nhất định biết đầu tiên, tương tự khi thị trường cho vay ở Trường An phát sinh biến động, Trương An Thế sẽ biết đầu tiên.
Loại chuyện này có thể qua mắt được người bình thường, muốn qua mắt được đám tiền gia thì quá khó.
Nếu đám người Trương Liên, Chu Hồng đã bắt đầu ra sức vay tiền của Hồn Tà vương, Trương An Thế cũng ngay lập tức mượn danh nghĩa của người khác vay tiền.
Hai bên đều không muốn bứt dây động rừng, cho nên chuyện này diễn ra một cách âm thầm.
Trương An Thế vốn lo sợ tiền quá lớn, Hồn Tà Vương sẽ không cho vay, không ngờ hắn lại tỏ ra hết sức khảng khái.
Chuyện khác thường thì chính là vấn đề.
Sau khi vay khoản đầu tiên thành công, Trương An Thế lập tức ngừng vay tiền, vì hắn nhận ra, số tiền Hồn Tà vương cho vay đã vượt quá số tiền mà hắn sở hữu.
Nhưng Hàn Trạch không muốn ngừng, hắn cho rằng đây là dấu hiệu huân quý Trường An sắp ra tay với Hồn Tà vương, giờ phải vay thật nhiều, đến khi Hồn Tà vương chết, vậy là được món tiền lớn.
Vì thế Hàn Trạch dẫn sáu tiền gia tới tìm Trương An Thế.
Đối diện với đám tiền gia hùng hổ, Trương An Thế không nói một lời, vẻn viện đưa giấy ước đoán gia sản của Hồn Tà vương cho bọn họ xem.
“ Hay chúng ta đánh giá sai tài sản của Hồn Tà vương rồi?” Hùng Như Hổ thắc mắc:
Hàn Trạch nặng nề lắc đầu:” Không sai được đâu, từ khi hắn tới Trường An thì bị người ta nhắm tới, dù có sai, cũng không chênh lệch nhiều như vậy.”
Những người còn lại không nói nữa, vậy là có lực lượng nữa tham gia cuộc chơi rồi.
Hồn Tà vương dám cho vay nhiều như vậy, chứng tỏ người ủng hộ hắn dám chắc có thể thu lại tiền bạc về, nghĩ tới đó sống lưng bọn họ lành lạnh.
Tiền gia già lên tiếng:” Định giá số vàng đã vay, sau đó làm ra hai cuốn sổ, một ghi rõ có số tiền này nhập vào, một thì không cần.”
Hàn Trạch tán thành:” Chuẩn bị trước là đúng, nhưng chúng ta có vay tiếp không?”
Trương An Thế quả quyết nói:” Vay tiếp, nhưng giảm lãi suất xuống, đây coi như vụ làm ăn thực sự, ta muốn xem xem Hồn Tà vương có bao nhiêu tiền cho vay.”
Tất cả đều đồng ý.
Chuyện biến thành quỷ dị như thế, với tiền gia mà nói lại đầy kích thích, phú quý cầu trong nguy hiểm là thủ đoạn của bọn họ, nguy hiểm càng lớn thì lợi ích càng cao.
Nếu chuyện đúng như dự tính của đám huân quý, bọn họ bỗng dưng có một khoản thu nhập lớn, nếu đây là cái bẫy, thì coi như vụ làm ăn bình thường.
Vân Lang về nhà thì thu hoạch đã kết thúc, Mao Hài suất lĩnh gia phó tiếp tục chuẩn bị vụ thu.
Bụng Tô Trĩ to lắm, Vân Lang nhìn bụng nàng to như quả bóng mà lo, huyết quản xanh chạy chằng chịt khắp bụng, như có thể vỡ bất kỳ lúc nào.
“ Ăn ít dưa hấu thôi.” Vân Lang muốn lấy dưa hấu đi, bụng Tô Trĩ đã có một quả dưa hấu rồi, ăn thêm nữa e hậu quả nghiêm trọng:
Tô Trĩ giận dỗi quay đầu đi, tiếp tục dùng thìa ăn nửa quả dưa hấu:” Đại lão bà của huynh độc ác, xua phụ nhân mang thai như muội ra đồng nhặt lúa mạch, huynh xem, cổ muội toàn là mụn do bị gai mạch đâm đấy. Huynh không có nhà, chẳng ai thương muội hết.”
Tống Kiều đi qua vừa vặn nghe thấy Tô Trĩ than vãn, cười nhạt:” Tám ngày nhặt số lúa không đủ cho gà ăn mà cũng kể khổ à? Để muội ra ruộng là muốn muội hoạt động một chút, chứ tham ăn lười làm suốt ngày nằm trên giường ngủ, khi đứa bé quá lớn, tha hồ mà khổ.”
Trác Cơ lo lắng:” Phải đấy, bụng to quá.”
Tô Trĩ cãi:” Muội rất chăm chỉ, làm gì có chuyện chỉ ăn với năm, ai mà biết vì sao bụng to như thế? Sư huynh, liệu có phải song sinh không?”
Vân Lang gãi đầu:” Khó nói lắm, chuyện sinh đôi có thể liên quan đến huyết mạch, Tô thị từng có sinh đôi chưa?”
“ Chưa.” Tô Trĩ thất vọng sờ bụng, tiếp tục ăn:” Nếu sinh đôi thì tốt rồi, một nam một nữ, đẻ một lần cho xong việc, lần sau khỏi mất công.”
Hồng Tụ phì cười, đợi mọi người tán gẫu một lúc rồi mới hỏi:” Phu quân, trong thành Trường An đột nhiên nổi lên làn sóng vay tiền, chàng có để ý không?”
“ Thế à? Ta ở Phù Lệ thành bận rộn lắm, không để ý chuyện bên ngoài.”
“ Như phu nhân Lưu hầu tới nhà ta, do thiếp chiêu đãi, ngầm xúi nhà ta vay tiền của Hồn Tà vương, thiếp không biết làm sao.”
Vân Lang ồ một tiếng, cười:” Nhà ta thiếu gì tiền, không vay.”
“ Thiếp biết rồi.” Hồng Tụ lại chuyển cho y một tờ giấy:” Công văn huyện Kinh Dương truyền tới, nói có ba trăm đào nô trốn vào Ly Sơn, muốn chúng ta tổ chức gia tướng vào núi bắt.”
Vân Lang sửng sốt:” Công văn huyện Kinh Dương, sao lại gửi tới nhà ta?”
“ Là công văn hải bộ gửi khắp vùng, nhà ta không thể từ chối.”
“ Là người Hung Nô à?”
“ Rất loạn, có cả người Đại Tần nữa, nghe nói là một đám đấu sĩ thoát khỏi đấu trường của huyện Kinh Dương, giết chủ đấu trường cùng với rất nhiều bách tính xem giác đấu, cướp chiến mã, cuối cùng chạy vào núi.”
Ái chà chà, Spartacus cuối cùng cũng xuất hiện rồi, Vân Lang suýt nữa nhảy lên hoa chân múa tay, chỉ là thấy tỏ ra vui mừng như thế là không thích hợp, hắng giọng nói:” Kệ bọn họ, vì sao họ không chạy vào Tần Lĩnh ở gần mà chạy tới tận Ly Sơn cách cả trăm dặm, chuyện này rất lạ, từ hôm nay trở đi, phụ nhân trẻ nhỏ không được ra khỏi nhà, người ra ruộng phải mang vũ khí, có gia tướng bảo vệ.”
“ Đại Vương, Đại Vương đâu rồi?”
Tống Kiều uể oải nói:” Tha cái thảm rách ra hậu sơn, đoán chừng lại con hổ cái nào đó có thai.”
Khởi nghĩa Spartacus nguồn cơn ra sao Vân Lang biết rất rõ, cũng rõ kết cục thế nào, y không cho rằng một cuộc khởi nghĩa quy mô như thế có thể phát sinh ở Đại Hán.
Cho dù nô lệ có khởi nghĩa khắp nơi thì một khi quân đội hành động, bạo loạn cũng sẽ bị dập ngay.
Thế nên huyện Kính Dương mới không đốt phong hỏa đài, mà chỉ phát văn thư hải bộ, hiệu triệu quân quý tham gia bắt nô lệ.
Ly Sơn không quá rộng, sau khi văn thư hải bộ của huyện Kính Dương phát ra, chẳng mấy chốc đám du hiệp Quan Trung liền kết thành từng đội xuất phát.
Tức thì tiếng chó sủa vang vọng khắp Ly Sơn.
Vân Lang không lo đám người đó sống chết ra sao, trừ khi không có nô lệ, nếu không chuyện nô lệ khởi nghĩa là đương nhiên, y chỉ lo Đại Vương bị ngộ thương, tới lúc đó có giết bao nhiêu người cũng không bù đắp được, vì thế dẫn người vào hậu sơn gọi nó.
Đại Vương sinh được hai đứa con, khi hai con hổ lớn tha hổ con về tới hậu sơn Vân thị, con hổ cái bất luận thế nào cũng không muốn tiến thêm một bước.
Đợi Đại Vương tha con mình tới trước mặt Vân Lang, quay đầu nhìn lão bà thì lão bà nó đã tha đã con còn lại chạy mất tăm rồi.
May mà tấm thảm vẫn còn, Đại Vương tìm được cái thảm bẩn không thành thể loại gì về, còn chuyện tìm thê nhi thì nó quên béng rồi.
Đại Vương mang con về, thế là Vân thị như muốn nổ tung.
Ai cũng muốn tới chúc mừng Đại Vương, mang theo rất nhiều lễ vật, hổ con sợ hãi trốn trong lòng Đại Vương, không dám đi đâu hết, đến khi Vân Âm bê sữa trâu tới bên miệng, nó mới quên sợ hãi, thè lưỡi liếm.
Đại Vương rõ ràng không phải là người cha hợp cách, sau thời động cỡn, nó tràn ngập địch ý với những con hổ khác, cả con mình cũng thế.
Từ sau khi biết hổ con không lo chết đói là nó mặc kệ, còn đám Vân Âm hoan hỉ không thôi, bọn chúng thế là có thêm đồ chơi mới rồi, bàn bạc với nhau nhất định nuôi dạy hổ con thật tốt, để lớn lên không vô dụng như Đại Vương.