Vân Lang không ngờ rằng Tô Tử Lương còn dám tới Vân thị, nếu chỉ là xung đột gia đình thông thường, thậm chí tranh chấp tiền bạc thì y đều có thể cười một cái bỏ qua, nhưng Tô Tử Lương đã coi Vân Lang là kẻ địch.
Nếu là kẻ địch thì không phải người thân.
Năm tháng trước Tô Hoán vì tội "không cần mẫn", bị biếm quan khỏi Sơn Đông, làm đốc bưu đất Tương, từ nơi giàu có tới biên ải khói lửa là một sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Theo như Vân Lang biết, Định Tương là nơi người dân hung dữ, quân đội nhiều hơn bách tính, không có thành trì cố định chống Hung Nô, biên quân đa phận dựa vào núi dựng doanh trại tự bảo vệ.
Đốc bưu ở Đại Hán là chức nhỏ quyền lớn, từ giáo lệnh, đốc sát, nghiệm án, hình ngục, tới trưng thu thuế má, không gì không quản.
Có nghĩa là chức vị này cần chạy khắp thế giới.
Nếu ở nội địa, đây là chức béo bở, nhưng ở biên ải nơi quân đội ra ngoài còn cần phải đề phòng bị tập kích, nói gì tới đốc bưu chỉ có hai hộ vệ. Sở dĩ đưa Tô Hoán vào vị trí này là vì thái thú Định Tương mong hắn chết cho nhanh, dù sao trước hắn đã có bốn đốc bưu chết rồi.
Tin tức này Tào Tương nói với Vân Lang, Vân Lang không bình luận, mà Tào Tương cũng nhanh chóng quên quên đi.
Từ khi quỷ nô xuất hiện ở Thượng Lâm Uyển, Vương Ôn Thư điều tra quan chức của nước Đại, quan viên từ năm trăm thạch trở lên toàn bộ bị đưa lên kinh.
Tô Hoán là tên xúi quẩy, có chuyện hay không tới lượt, còn chuyện hỏi tội làm sao thiếu được hắn, chỉ là tên quan nhỏ xíu vậy mà bị đồng liêu chụp cho cái tội có thể kéo cả cửu tộc vào, không bao lâu nữa sẽ tới kinh thành. Khả năng giết cả tộc là khó, Vương Ôn Thư là người nói lý lẽ, song hắn cũng không cho một viên quan vô tích sự lọt khỏi tay mình.
Khả năng sống của Tô Hoán là bằng 0, chuyện xảy ra ở Thái Nguyên khiến Lưu Triệt thấy mình bị sỉ nhục tột độ.
Nghe nói phu phụ Tô Tử Lương muốn bám vào Vân thị, Vân Lang đã khó chịu, nửa đường rẽ ngang qua nhà Tào Tương, từ chỗ Tào Tương biết được nguồn cơn, lại được Tào Tương mời, liền kéo cả Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm vào Bạch Lộc nguyên đi săn, xem có thể bắt được một con bạch lộc không?
Tô Trĩ mặt phủ sương giá, Tô Tử Lương nước mắt ròng ròng, Tô thị càng khóc nhũn ra ôm lấy cái rương gỗ chứa đầy vàng cầu khẩn.
Nha hoàn đi vào ghé tai Tô Trĩ, nước mắt trong mắt nàng trào ra, lau không hết:” Phu quân con vào Tần Lĩnh đi săn rồi.”
Tô Tử Lương như bị sét đánh, cuống cuồng nói:” Ta lấy mạng già này ra đền tội cho quân hầu, chỉ mong quân hầu ra mặt cứu đệ đệ con. Số tiền trên mặt đất cứ lấy hết đi, cứu mạng đệ đệ con là được.”
Tô Trĩ thế lương tột cùng không dám tin người trước mắt là máu mủ của mình:” Khi cha cho người giả con để hại phu quân con thì có nghĩ tới tình cốt nhục không? Nếu không phải phu quân con niệm tình phu thê, cha nghĩ con còn mặt mũi nào ở lại Vân thị? Khi muốn hại bọn con, cha chỉ sợ kế không đủ sâu, ra tay không đủ tàn độc. Nếu không phải con khổ sở cầu khẩn, Tô Hoán có sống được bây giờ không? Lần này phu quân con đã nể mặt mà tránh đi, trời ơi, trên đời này làm gì có cha mẹ nào chỉ muốn hại con mình như thế? Số con thật khổ ...”
Tô Tử Lương đứng dậy, mặt vô cảm nhìn Tô Trĩ:” Con thực sự không định cứu đệ đệ mình?”
“ Nó là đệ đệ con, dù có lỗi thế nào, nếu có thể, sao con không cứu, nhưng con là phụ nhân nội trạch, làm sao có bản lĩnh cứu người từ phủ đình úy.”
Tô thị như điên dại rống lên:” Ngươi có thể đi cầu xin phu quân nhẫn tâm của ngươi, chỉ cần y muốn cứu là cứu được. Đi đi, dùng mạng của ngươi mà cầu xin, y thương yêu ngươi như thế, ngươi lại sinh cho y một đôi long phụng, dùng đứa bé uy hiếp y, y nhất định sẽ đồng ý.”
Tô Trĩ bàng hoàng nhìn mẫu thân mình, người nhũn ra trượt khỏi ghế, gian nan chỉ nha hoàn:” Đưa đứa bé tới chố thiếu quân, kẻ nào dám hại con ta, ta băm vằm xé xác.”
“ Tiểu sư đệ, tiểu sư muội đã được đệ tử đưa tới chỗ đại sư nương, nhị sư nương đừng sợ, giúp Tô Hoán là chuyện nhỏ, giao cho đệ tử là được, không cần phiền tới nhã hứng của sư phụ.” Trương An Thế tay cầm bát tay cầm đũa xuất hiện ở cộng viện tử trả lời thay nha hoàn:
Tô Tử Lương như vớ được cọng cỏ cứu mạng:” Ngươi cứu được con ta sao?”
“ Ta chỉ có thể chuẩn bị cho hắn một cái quan tài tốt thôi.” Trương An Thế cắn một miếng thịt kho, và thêm mấy miếng cơm vào mồm mới nói:” Sư phụ ta sở dĩ né tránh, ta sở dĩ nói như thế là bởi vì đại thường thị Tùy Việt của bệ hạ đã rời Trường An tới quân Thái Nguyên rồi.”
Tô Tử Lương run giọng hỏi:” Hắn đi làm gì?”
Trương An Thế chỉ huy nha hoàn đỡ Tô Trĩ lên:” Nghe nói bệ hạ xem xong tấu chương của Đại vương đã hộc ra máu ...”
Tô Tử Lương rống lên:” Liên quan gì tới con ta, nó không làm gì cả, nó bị oan, oan uổng quá! ...”
Tô thị ngã vật ra đất ngất xỉu, Tô Trĩ nhìn Trương An Thế, nàng hi vọng đó là lời thoái thác.
Trương An Thế lắc đầu:” Hết cứu rồi, oan hay không không quan trọng, bệ hạ đã nôn ra máu, ắt cực kỳ phẫn nộ, quan viên nước Đại không thể sống được nữa. Chuyện nên làm bây giờ là sư nương nên cứu lấy song thân chứ không phải Tô Hoán.”
Tô Tử Lương hồn xiêu phách lạc:” Ta không nên tới Trường An.”
Rồi ánh mắt dần dần trở nên điên dại, chỉ mặt Tô Trĩ:” Đều tại thứ nghiệt chướng ngươi hại nhi tử ta, ta giết ngươi.”
Sớm có chuẩn bị, Trương An Thế chắn trước mặt Tô Trĩ, dùng một cánh tay to lớn đẩy ông ta ra:” Chạy trốn đi, Vương Ôn Thư gần đây ít giết người, tâm tình không tốt, giờ mau mau về thu dọn đồ tế nhuyễn hẳn còn kịp. Tô Hoán chỉ là nhân vật nhỏ nên còn chưa đi bắt ông ngay đâu, đi nhanh lên, kẻo không kịp.”
“ Có thích hay không thì bà ta cũng là mẹ ngươi, trông mà làm.” Tô Tử Lương từ từ bình tĩnh lại, sắc mặt biến đổi liên hồi nói một câu rồi vác cái rương vàng lên, vội vàng rời Vân thị bỏ lại cả lão bà nằm trên mặt đất:
Tô Trĩ thống khổ nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng, đầu nghiêng sang bên không biết gì nữa.
Một cái gia đình tan vỡ chỉ trong khoảnh khắc, khi Tống Kiều nghe tin chạy tới nơi thì Tô Trĩ đã hồi tỉnh, đang dùng khăn tay lau nước dãi bên khóe miệng mẹ mình.
Chỉ cần nhìn một cái Tống Kiều biết, sư nương của mình điên rồi.
Sau khi bắt mạch cho Tô thị, Tống Kiều chỉ biết thở dài, e rằng rất khó khôi phục, nhìn thái độ Tô Trĩ có lẽ nhận ra điều ấy rồi, không cần nhắc lại chuyện thương tâm nữa:” Kỳ thực nếu như chúng ta đi cầu xin Trưởng công chúa, A Kiều quý nhân, chưa chắc không cứu nổi Tô Hoán.”
Tô Trĩ thẫn thờ lắc đầu, ruột như đứt thành từng khúc:” Vân thị chúng ta hơn 500 người, đều dựa vào phu quân, ngoài kia có hàng ngàn người kiếm sống nhờ Vân thị, muội không dám vì Tô Hoán làm ảnh hưởng tới nhiều người như thế. Phu quân đã trọn tình trọn nghĩa lắm rồi, ông ấy muốn phát tài, phu quân giúp ông ấy phát tài, ông ấy muốn làm quan, phu quân cho ông ấy làm quan ... Muội cho rằng thỏa mãn yêu cầu của ông ấy, coi như đã báo đáp được công sinh thành.”
“ Nhưng bọn họ không … thỏa mãn, họ đòi nhiều hơn nữa, khi chúng ta không thỏa mãn được thì liên hợp …. với cả người ngoài hại chúng ta. Muội không giúp được liền thành tội nghiệt sao? Muội còn có trượng phu, hài tử, gia phó, sao có thể dốc toàn lực đi giúp họ để đẩy gia đình mình vào tử địa?”
“ Sư tỷ, muội không nói với tỷ, là vì muội biết tỷ mềm lòng, lại giúp họ lần nữa, lần này có thể Tô Hoán bị oan, nhưng lần sau nếu họ muốn nhiều tiền hơn nhiều quyền hơn thực sự tham gia mưu phản thì sao? Như thế cả nhà chúng ta còn có đường sống không? Muội là nữ nhi gả đi, gốc rễ ở Vân thị ... Không phải Tô thị … “
Tống Kiều ôm lấy Tô Trĩ đã khóc tới nhũn người, mỗi câu mỗi chữ như dao đâm vào tim nàng, còn với Tô Trĩ càng không phải nói là thương tổn lớn cỡ nào, nàng chỉ mong đây là cơn ác mộng ...