Tô Tử Lương sau khi rời khỏi Vân thị trang tử rời đi ngay không dừng lại dù chỉ một khắc, đến giữa trưa đã qua Bá Kiều, sau khi thay ngựa, lại lên đường tới Nghiêu Quan Lam Điền.
Chỉ cần rời khỏi Nghiêu Quan, thiên hạ bao la đi đâu mà chẳng được.
Nhi tử chết chắc rồi!
Đối với Tô Tử Lương mà nói chưa chắc đã là một đả kích, có khi lại là thời cơ mới, năm nay ông ta mới 43 tuổi, chỉ cần có tiền, ông ta sợ gì không có cuộc sống mới, sinh ra nhi tử khác.
Chập tối Nghiêu Quan đã bị bỏ lại phía sau, rời khỏi cửa núi, Tô Tử Lương đón lấy cơn gió lồng lộng, thấy toàn thân sung mãn đấu chí.
Dừng ngựa lại, đứng trên càng xe khoanh tay nhìn núi non trập trùng, sông ngòi uống lượt, Tô Tử Lương lẩm bẩm:” Lão phu sống uổng nửa đời người, cũng nên nghĩ cho mình rồi.”
Nói xong đánh ngựa men theo quan đạo đi về phía đông, cách đó tám trăm dặm là Lạc Dương, là mục đích của ông ta, có lẽ hổ thẹn trong lòng, Tô Tử Lương đánh xe thật nhanh, tựa hồ chỉ có rời xa Trường An, ông ta mới giảm bớt được day dứt.
…….. ………. …………..
Bạch Lộc Nguyên được sông núi bao quanh, tạo nên một dải đất cắt nát bởi khe núi, lòng sông.
Thời thiên hạ đại loạn, bách tính Hàm Dương kéo nhau vào Tần Lĩnh lánh nạn, Bạch Lộc Nguyên một dạo thành nơi tụ tập nhân khẩu đông đúc. Tới khi thái tổ định thiên hạ, bách tính lũ lượt rời Bạch Lộc Nguyên trở về bình nguyên Quan Trung quen thuộc.
Nơi này chỉ còn lại vài hộ vẫn ngoan cường sinh sôi nảy nở, nhiều người thì dã thú né tránh, ít người thì dã thú tự nhiên quay về lãnh địa.
Nếu nói tới đi săn, nơi tốt nhất là Long Thủ Nguyên bãi săn hoàng gia, nhưng bây giờ tâm tình của hoàng đế rất tệ, nếu dám tới đó săn bắn thế nào cũng bị hoàng đế bóp chết tươi, phơi xác ba ngày.
Bởi thế Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm chỉ có thể lén lút vào Tần Lĩnh, săn bắn ở nơi dã thú thành bầy này.
Bạch Lộc Nguyên chỉ có vài hộ, tất nhiên không thể cung cấp đủ lương thực cho bốn người họ cùng với tùy tùng đi theo.
Khi thấy một đám người võ trang tiến đến, mấy hộ đó tưởng rằng trời đã sập xuống, nhưng kinh ngạc phát hiện những võ sĩ kia không quấy rầy bọn họ, vẻn vẹn chỉ mượn sân phơi ở bên suối làm nơi cắm trại tá túc mà thôi.
Tào Tương vốn mang dâm niệm tìm kiếm thịt rừng, thuận tiền tìm vài mỹ nhân hoang dã, đáng tiếc khi nhìn thấy khuê nữ mấy nông hộ giặt áo bên sông, sắc dục lập tức tắt ngúm, đạt tới cảnh giới tứ đại giai không.
Cái gì mà non sâu có linh tú, sài ốc xuất giai nhân chứ? Láo, láo hết. Truyền thuyết quả nhiên không đáng tin, mỹ nhân không thể xuất hiện ở vùng hoang vắng thiếu thốn này.
Sau khi bị ba tên đồng bọn chế nhạo, Tào Tương đeo cung tiễn lên người toàn tâm toàn ý đi săn.
Cảnh "quan quan thư cưu, tại hà chi châu" bên sống nhỏ trong kinh thi chỉ là hình tượng, còn thực tế mấy nữ tử gầy quắt đi chân đất lộ ra bắp chân đen xì, đứng trên dòng sông nhỏ lạnh buốt do băng tuyết trên núi tan chảy thành, trông chỉ thấy bi tráng chứ chẳng có tí mỹ cảm nào.
Đối diện với cảnh này, Vân Lang tất nhiên có biểu hiện, một nắm tiền rải ra, khiến những nữ tử kia chú ý, tranh nhau cướp tiền, coi như đã làm trọn tình nghĩa của khách ghé thăm.
Có liên hệ này, các mỹ nhân được lợi chúm chím môi cười đi tới mời những quý nhân trẻ tuấn mỹ tới nhà nghỉ ngơi.
Mỹ nhân đã thịnh tình mời, đây là đãi ngộ cực cao, nhưng mấy bọn họ đều thành Liễu Hạ Huệ, từ chối lời mời mỹ nhân sẽ bị Thiên Lôi đánh, chỉ có hiến lên lễ vật mới có thể tiêu trừ hậu quả khủng bố mỹ nhân bị từ chối quyết liệt tự sát.
Vì thế Hoắc Khứ Bệnh cởi cái mộc bài gỗ thơm bên hông, Vân Lang lấy hạt châu trên mũ, Tào Tương tặng một cái ngọc bội, Lý Cảm mò mãi mới có đĩnh vàng, bị đám mỹ nhân cường đạo cướp đi.
Đợi mỹ nhân tuyệt tình bỏ đi rồi, bốn tên nhìn nhau cười, cười tới không nhịn lại được.
Bốn vị quân hầu của Đại Hán bị thôn nữ cướp, lại còn cướp thành công, đúng là lần đầu tiên trên lịch sử, nếu chuyện này truyền ra ngoài, vị hoàng đế thích thể diện của họ dám tước hết tước vị của bốn người lắm.
Phát sinh ra mạn kịch khôi hài nho nhỏ đó, cái thôn nhỏ mau chóng quay trở lại yên bình, lo lắng của thôn dân không cánh mà bay.
Không bao lâu sau khói bếp trong sơn thôn lượn lờ bay lên, sơn dân sắp ăn cơm rồi, còn đám Vân Lang còn chưa biết ăn uống thế nào.
Đại hoàng cung của Lý Cảm lực quá mạnh, thỏ cơ bản bị tên của hắn bắn nát, không cách nào ăn được. Vân Lang bới con thỏ chết trong bùn đất ra, rống lên:” Ngươi có bị ngu không? Thế này còn ăn cái mẹ gì được nữa?”
Hoắc Khứ Bệnh từ trong bụi cỏ nhảy ra, ném hai con gà rừng béo mập:” Không bắt được lợn rừng, ăn tạm gà rừng vậy, lần trước ngươi làm gà ăn mày cũng được lắm.”
Mấy gia tướng đào được ít măng.
Măng mùa hè ăn chẳng ra làm sao, có điều trong rừng chẳng thể yêu cầu nhiều, đành ăn tạm.
Tào Tương rất bất mãn với món gà hầm măng, gà thì quá già, nhai như nhai giẻ, phải trợn mắt mà nuốt xuống, măng rừng không những cứng mà lại còn đắng tới mất cả vị giác.
Trình độ Vân Lang đáng lẽ không thể tệ như thế.
“ Nước Đại xảy ra vấn đề lớn như vậy, Tô Hoán thân là đốc bưu có chức trách tra xét dân tình, cho dù không làm gì cũng tương đương tư thông với địch rồi, bị chặt đầu là đáng. Ta nói với ngươi biết, quan viên nước Đại không ai sống được đâu, dù mẫu thân và A Kiều ra mặt cũng không làm gì được.” Tào Tương biết tâm sự của Vân Lang, mắng xong làu bàu:” Ngươi không làm được gì thì ít nhất cũng phải nấu nồi canh ra hồn chứ.”
Hoắc Khứ Bệnh hừ lạnh:” Dù có được thì cũng không ai ra mặt đâu, lúc này ai dám ngỗ nghịch bệ hạ.”
Lý Cảm thấy Vân Lang vẫn im lặng, nói:” Chẳng qua là một tiểu cữu tử thôi, có cần ủ rũ thế không? Nếu tiểu cữu tử của ta mà như thế, không cần bệ hạ ra tay ta đã đích thân chém chết rồi, không giết thì để họa hại toàn tộc à?”
Đám huynh đệ mỗi người một câu khuyên bảo, Vân Lang cuối cùng chịu lên tiếng:” Cái nhà đó sống chết thế nào ta không bận tâm, ta chỉ lo Tiểu Trĩ không chịu nổi.”
Tào Tương cực kỳ chướng mắt, đặt mạnh bát canh xuống rống vào mặt Vân Lang:” Con mẹ nó! Không chịu được cũng phải chịu, tất cả do ngươi mà ra, mấy lão bà của ngươi không phân rõ chủ thứ, lâu dần thế nào cũng có chuyện, tới khi đó nếu ngươi mềm lòng, con cái ngươi sẽ chém giết nhau, tha hồ mà thương tâm. Tô Trĩ chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, nhà khác xảy ra chuyện này, việc đầu tiên là treo cổ tiểu thiếp, không thì tự treo cổ tránh ảnh hưởng tới cả nhà rồi, chứ không phải là gia chủ lại quan tâm tới tâm tình của tiểu thiếp.”
Vân Lang vẫn ương bướng lắc đầu:” Cùng lắm ta dẫn họ vào rừng, giải tán hết tài sản, không để lại đồng nào, xem chúng tranh nhau cái gì.”
Hoắc Khứ Bệnh cười phá lên, ôm vai Vân Lang:” Nói hay lắm, ta cũng từng nghĩ thế đấy, không để lại cho chúng cái gì hết, con cái không có bản lĩnh thì bốc phân mà ăn, dám tranh giành à?”
Tào Tương khinh bỉ:” Hai ngươi muốn làm gì thì làm, đừng để con cái các ngươi tới nhà ta ăn xin là được.”
Lý Cảm ôm bụng cười lăn cười bò:” Ngươi không cho thì ta cho, không để chúng chết đói.”