Bốn vị gia chủ, bốn vị hầu gia trứ danh của Đại Hán, lưng dựa núi xanh, mặt nhìn sông nhỏ, đốt một đống lửa, bắc một cái nồi, ăn món canh hầm mỗi lần cho vào miệng là phải nhăn mặt, vẫn nói cười luôn mồm, chẳng biết nói cái gì, cứ mở mồm ra nói là được, chả phải cố kỵ ...
Lúc tiêu khiển có hảo hữu, nói gì cũng giống ca hát.
Cuộc sống, đôi khi đừng quá nghiêm túc, nghiêm túc quá cuộc sống biến thành công tác rồi.
Trưởng thành thành công tác, thành thân thành công tác, đến cả phu thê hoan hảo cũng thành công tác ... Như thế từ trên không trung nhìn xuống, cái thế giới ấy nhất định vô cùng tẻ nhạt.
Canh không ăn nổi, thôi còn món gà ăn mày, thịt tuy ít một chút, nhưng rượu mang theo không ít, uống tới căng bụng ra sông xếp thành hàng đái, Lý Cảm đái xa nhất ...
Bốn người dẫn theo hơn trăm gia tướng, như bọn ngốc tung hoành trong rặng Tần Lĩnh suốt ba ngày, dọa đám mãnh thú khốn khổ đen đủi chạy sạch, thành quả không tệ. Đa phần để lại cho cái thôn nhỏ kia rồi, rất nhiều thịt với lông thú, đống vò rượu rỗng, ít gia vị, vài thanh trùy thủ sắc bén với một thanh đao, còn tiện tay giúp họ dựng một cái hàng rào gỗ đơn giản ngăn dã thú, sau đó trở về trong ánh mắt lưu luyến của các mỹ nhân ...
Khi Vân Lang về tới nhà, Tô Trĩ hành lễ rất cung kính, quỳ dưới đất, đầu cúi thấp làm Vân Lang lửa giận muôn trượng đá cho một phát, thế là Tô Trĩ ôm lấy chân khóc như heo bị chọc tiết.
Thế mới đúng.
Vân Lang bế Tô Trĩ lên, vừa mới sinh con được một tháng, nữ nhân chỉ giỏi hành hạ bản thân, thế này tổn hại thân thể quá lớn.
Không giải thích, không xin lỗi, Tô Trĩ khóc thật to một trận, nằm trong lòng trượng phu ngủ thiếp đi, đến khi thức dậy đã tinh thần ngời ngời kêu đói, muốn trượng phu sư huynh làm cơm cho ăn.
Vân Lang đi thăm Tô thị, chỉ biết thở dài, bà ta đã thành cái xác không hồn.
Dưới đại cách cục, vận mệnh cá nhân không đáng nhắc tới.
Người mất hồn không chỉ có một.
Kim Nhật Đê thăng quan, thành một trong số rất nhiều đại phu của Đại Hán, tước vị thăng liền bảy cấp, hắn không còn là mã phu của Mã giám, mà thành đầu lĩnh của toàn bộ mã phu.
Thế nhưng khi Kim Nhật Đê xuất hiện trước mặt Vân Lang thì đã tiều tụy không còn ra người nữa, hắn tới Vân thị đọc sách, nhưng hồn vía đã thất lạc ở đâu đó rồi.
Vân Lang đi qua hành lang thấy hắn ngồi ở đình nhỏ bên ao, trước mặt là cuốn Xuân thu bị rơi cũng không nhặt, dừng chân hỏi:” Kim Nhật Đê, nói với ta, tim ngươi có đau không?”
Kim Nhật Đê ngẩng đầu lên:” Học sinh có nên đau không?”
“ Vì sao lại không? Trước tiên ngươi là một con người, sau đó mới là người Hung Nô, đã là người thì phải có nhân tính, sau đó mới nói tới vấn đề người Hán hay người Hung Nô, tiểu tử, hãy sống cho tốt.” Vân Lang nghiêm khắc nói:
Mặt Kim Nhật Đê lúc này mới có cảm xúc, thống khổ nói:” Học sinh sống tốt rồi, Hung Nô tộc thì đoản mệnh.”
“ Thiên hạ hưng vong không phải chuyện thường sao, chẳng qua bộ tộc thảo nguyên hưng thịnh rồi tiêu vong nhanh hơn thôi, đó là do phương thức sinh hoạt quyết định vận mệnh. Du mục, di cư, làm sao có thể tạo thành văn minh lâu dài, tinh hoa tinh thần tích góp được, sau mỗi lần di cư đều biến mất, vì thể tới nay chưa có văn tự, không có lịch sử lưu truyền, dựa vào miệng không chính xác. Như thế người thảo nguyên không biết vì sao bộ tộc mình quật khởi, vì sao mà tiêu vong, qua bao đời chỉ biết tổng kết lý luận cá lớn nuốt cá bé.”
“ Còn người Hán cũng có lúc cực kỳ yếu ớt, song luôn có thể vùng dậy, ngươi muốn biết nguyên do, hãy nghiên cứu kỹ Xuân Thu, ngàn vạn đạo lý đều trong cuốn sách này.” Vân Lang cúi đầu nhặt cuốn Xuân thu rơi xuống đất, phủi đi vụi đất, đặt vào tay Kim Nhật Đê:” Hãy cứ khóc, cứ đau khổ. Nhưng đừng từ bỏ.”
Kim Nhật Đê khóc rồi, ôm cuốn sách trong lòng khóc lớn, nhưng hai tay ôm chặt cuốn sách.
Nam nhân khóc có gì mà hay, thế nên Vân Lang rời đi, chợt nhớ trong nhà mình còn có hai bà nương thảo nguyên nữa, quyết định đi xem thế nào. Kết quả thấy hai ba nương ngốc đó khiêng một cái thùng gỗ rất lớn bê về nhà, không biết bên trong đó chứa cái gì, có điều nhìn họ có vẻ vui lắm.
Vân Lang bất giác nhìn về phía Kim Nhật Đê khóc tới chết đi sống lại, cảm thán, con người đúng là động vật tự tìm phiền não, nghĩ càng nhiều càng phiền não.
Trong nhà hiện có vài người phiền não.
“ Ăn hết móng lợn đi, ăn cả thịt mỡ bên trong, không chỉ được ăn mỗi da.” Ít khi Vân Lang nặng lời với Tô Trĩ như thế, nhưng không làm vậy không được, gần đây tâm tình nàng nặng nề, đến sữa cũng không có, gặp cái móng giò vào trong bát nàng, bắt ăn cho hết:
“ Con còn chưa đặt tên.” Tô Trĩ cầm móng giò lên, trước khi ăn còn làu bàu:
“ Nhi tử đặt tên là Vân Động, khi bú nó toàn nhắm mắt, xem ra là đứa lười, thế nên đặt tên là Động, xem có thể bù đắp được phần nào không?”
“ Khuê nữ thì sao?”
“ Tỷ tỷ nó tên là Vân Âm, vậy nó tên là Vân Nhạc .. Bảo sư tỷ nàng ghi vào tộc phổ, Vân Nhạc là thứ nữ của ta, còn xin cả ngọc điệp hoàng gia nữa, chúng ta là một mạch Trưởng công chúa, đừng để người ta dụ dỗ tự lập môn hộ thì phiền.”
Nói tới đó Vân Lang sực nhớ ra điều gì, không hài lòng chất vấn Trác Cơ:” Cầm kỹ của nàng quán tuyệt thiên hạ, mà sao khuê nữ ta đánh đàn chẳng ra cái thể loại gì thế? Trước kia còn có thể nói do nàng sống xa, không gặp khuê nữ nhiều, giờ ngày ngày dính lấy nhau sao vẫn chẳng tiến bộ gì cả?”
Trác Cơ nguýt một cái, oan ức giải bày:” Khuê nữ chàng thời gian cầm đao nhiều hơn thời gian đánh đàn, đây là chuyện yêu cầu cảm giác tay khác hẳn nhau, tuổi còn nhỏ mà tay đã chai rồi, muốn đánh đàn tốt phải ngâm tay trong nước thuốc cho tan chai tay rồi hẵng nói.”
Vân Lang kéo tay khuê nữ xem, quả nhiên lòng bàn tay có vết chai vàng nhạt, thấy khuê nữ mặt có vẻ sợ hãi, xoa đầu:” Không thích ngâm nước thuốc thì thôi, nữ tử đánh đàn đều nhu nhược đa sầu đa cảm, khuê nữ ta đầy khí anh hào sau này trong tiếng đàn có ý kim qua thiết mã, cũng không tệ.”
Vân Âm ôm cha thơm má một cái, sau đó hoan hỉ ăn cơm.
Cuộc sống phải thế này mới là đúng, suốt ngày mưu mô quỷ kế, chém chém giết giết có ý nghĩa gì?
Đó là một buổi sáng giống như rất nhiều buổi sáng trong hậu trạch Vân thị trang tử, cả nhà Vân Lang ngồi tụ tập quanh một cái bàn tròn cực lớn, nơi này không có quy củ ăn không nói, cũng không có nha hoàn đứng hầu hạ, không chia ra nam nữ lớn bé, cả nhà ngồi chung một bàn, có phần ồn ào nhốn nháo, nhưng đậm không khí gia đình.
Vân Lang thích như vậy.