Tống Kiều lấy khăn tay lau vết mỡ dính trên má Vân Lang do Vân Âm để lại, thuận miệng nói:” Năm nay trong nhà làm ăn không tốt, chàng lại tàn phá Thượng Lâm Uyển hơn một tháng, rất nhiều sinh ý phải ngừng, giờ lại phải bắt đầu từ tằm, mùa đông năm nay không có lúc nào nhàn hạ nữa rồi.”
Vân Lang thấy Vân Triết lén lút đem cánh gà không thích ăn nhét vào miệng Đại Vương, liền cướp lấy, xé cánh gà bắt nhi tử ăn, vừa theo dõi nó vừa trả lời Tống Kiều:” Chính trị được ưu tiên hơn thương nghiệp, dân sinh, điều này không thay đổi được đâu, chịu vậy đi, lần này ta làm vậy cũng là muốn nhổ cỏ tận gốc, tránh sau này thi thoảng lại có nô lệ nổi loạn, ít nhất có thể yên tĩnh một thời gian.”
Tống Kiều gật đầu lại hỏi:” Phu quân, vậy y quán đã mở được chưa?”
“ Ồ, đã xây dựng xong rồi à?”
“ Vâng, đã xây xong rồi, do An Thế giám sát, lần này không có thứ kỳ quái gì ẩn dấu trong đó nữa.”
Chuyện khác có thể tạm hoãn, chứ y quán đúng là cần mở lại ngay, Vân Lang không vì tức giận ai mà khiến bách tính chịu khổ, tán đồng:” Vậy thì khai trương đi, ngay lập tức, tuy An Thế sắp đi làm quan, nhưng đám Tiểu Quang, Cẩu Tử thêm bốn năm ngày nữa sẽ về, nhân thủ trong nhà vậy là đủ dùng, không giật gấu vá vai như giờ nữa.”
Tống Kiều thở phào:” Vậy thì tốt, chứ nếu không có Chử Lang e là sẽ mệt chết, thiếp chuẩn bị bổ nhiệm yết giá mới, chàng thấy Bình Tụng có được không?”
Vân Lang cười lạnh với Trác Cơ:” Nàng kéo con chó già Bình Tầu ra dùng đi, nhà đang thiếu người, đừng nằm ườn ra nữa. Còn Bình Tụng tới tiền viện quản lý mười sáu xưởng.”
Trác Cơ nhoẻn miệng cười:” Thiếp không có vấn đề, chỉ cần đại lão gia chàng thấy được thì là được. Bình Tẩu còn khỏe mạnh lắm, thích làm việc, nếu như chàng tin được đám Trác Mông thì cứ lấy mà dùng, đều là người một nhà, chàng là gia chủ, chàng quyết định.”
Vân Lang béo má Trác Cơ:” Đừng khích tướng, nàng nghĩ ta không dám dùng à, Trác Mông mà dám bên trọng bên khinh, ta đánh gãy cái chân chó của hắn. Còn nữa, mười mấy trướng phòng trong tay nàng phái cho Hồng Tụ.”
Trước mặt bao người, bị đối xử như trẻ con, Trác Cơ còn là người nhiều tuổi nhất ở đây, đỏ mặt gạt tay y ra:” Nếu vậy thì thiếp làm gì?”
“ Thích làm gì thì làm, đừng tạo phản là được.”
“ Thật không?”
“ Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?”
“ Lừa rồi, rất nhiều lần.” Trác Cơ trừng mắt lên nói cực kỳ khẳng định:
Ba người lớn khác trên bàn cùng một đám đệ tử đồng loạt ngẩng đầu nhìn Vân Lang, bọn họ rất hi vọng Trác Cơ có thể vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa gạt.
Vân Lang có hơi đỏ mặt quét mắt một vòng trấn áp cuộc nổi dậy tiềm tàng, chống chế:” Lừa tiền của người có tiền không gọi là lừa, mà gọi là bản lĩnh.”
“ Lừa gạt.” Trác Cơ đứng dậy, xoay người bỏ đi luôn không ăn nữa:
Hồng Tụ nhìn theo bóng Trác Cơ, có chút bất an nói với trượng phu:” Tỷ ấy giận rồi đấy.”
Vân Lang vênh mặt nói rất uy phong:” Đánh cho một trận là ổn.”
Tô Trĩ bĩu môi lẩm bẩm:” Huynh còn chẳng đánh được muội nữa là.”
Vân Lang không dám dây dưa ở vấn đề này nhiều, nếu không càng nói càng mất thể diện, xách Vân Triết trong lòng ôm hổ con lên:” Nó còn to hơn con đấy.”
Vân Triết ủy khuất:” Con không lớn nhanh như nó.”
“ Đó là vì con cứ kén ăn, sau này không được cho đưa hổ con vào chăn nữa, đêm qua vú nương bị con sợ chết khiếp đấy.”
Vân Lang dặn dò nhi tử xong thỏa mãn rời nhà ăn, hôm nay là một buổi sáng rất có ý nghĩa.
Lương thực mùa thu ngoài đồng đã mọc cao hơn một tấc, phóng mắt nhìn tới thấy một màu xanh mỡ màng, cùng Đại Vương đi quanh Vân thị một vòng, hai canh giờ không đủ, thế nên Vân Lang chỉ đứng bên ngoài nhìn là được.
Không vướng bận công vụ, tâm tình luôn khoan khoái.
Hà Sầu Hữu hông gài dao chẻ củi gánh một gánh củi từ rừng thông đi qua, thấy Vân Lang rửa tay bên dòng suối nhỏ, đặt gánh củi xuống:” Tuổi này của ngươi mà gửi gắm tình cảm vào sông núi là muốn chết.”
“ Nhưng mà như thế thoải mái.” Vân Lang vậy khô tay, hỏi:” Nha đầu của Lưu Lăng khai gì mà khiến bệ hạ tức giận tới hộc máu thế?”
“ Ta chỉ nghe đám đồ tử đồ tôn nói vài câu thôi, cụ thể không rõ, nói tóm lại là sau này ngươi đừng nhận cái tốt vô duyên vô cớ của người khác là không có vấn đề gì đâu.” Chẳng rõ có phải sự thể quá nghiêm trọng không, Hà Sầu Hữu không nói rõ:
Vân Lang không truy hỏi, y vốn không định xen vào:” Ta không có thói quen tham thứ của người khác, điểm này ông yên tâm, gần đây ông mang nhiều thuốc nhuộm vào núi thế để làm gì?”
“ Còn làm gì nữa, lăng vệ đã có y sam, cần thuốc nhuộm trang trí ngũ quan, nếu không ai nấy mặt xám xịt, chẳng có chút sinh khí nào.”
Vân Lang im lặng.
“ Ta quá già, sắp không hoạt động được nữa rồi, nhớ lấy, đợi ta chết thì cho ta vào cái khuôn mà ta đã làm sẵn, bọc bùn vào rồi hong khô, nhất định phải hong khô, lâu một chút không sao.”
Vân Lang gật đầu đồng ý.
Hà Sầu Hữu lại nhấc gánh củi lên, đi xa rồi mới quay đầu lại hô:” Đừng dùng màu vàng, dễ bay màu lắm.”
Vân Lang lặng lẽ men theo đường núi quanh co quen thuộc, chẳng mấy chốc đã tới bên suối nước nóng, không đợi y tới gần đã nghe thấy Trác Cơ quát:” Đuổi Đại Vương đi.”
Đại Vương rất khôn, nó nghe ra ai không chào đón mình, gầm khẽ một tiếng biểu thị không thèm, sau đó chui đầu vào rừng.
Trác Cơ ngâm mình trong ao nước nóng bốn phía được Vân Lang đắp đá, dưới trải cát mịn, thấy chỉ có một mình Vân Lang liền thong thả đi lên, khoe hết thân hình mỹ diệu. Tuy đã có tuổi nhưng vóc người của nàng hãy còn rất đáng tự hào, da dẻ trắng phau mềm nhẵn, cặp vú cao vút, chắc nịch mà nền nã chưa có cảm giác chảy sệ ẩn hiện dưới mái tóc mây đen như mực. Thân hình hấp dẫn đó lại phối hợp với hơi nước bốc lên khiến cho mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo, khiến nam nhân không rời mắt được, thấy Vân Lang nhìn như mất hồn, Trác Cơ hài lòng, giọng lại hờn dỗi như tiểu nữ hài:” Vẫn còn biết tới đây à, cứ tưởng chàng có kiều thê mỹ thiếp quên nữ nhân già này rồi.”
Hai người bao năm đã hình thành ăn ý, chỉ nhìn thái độ của Trác Cơ lúc bỏ đi là Vân Lang biết nàng muốn làm gì, bắn ra lửa dục ngùn ngụt, giọng y khàn khàn:” Làm sao quên, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta.”
“ Xem như chàng biết điều, tới đây kỳ lưng cho thiếp.” Trác Cơ thích nơi này, không chỉ là nơi hai người lần đầu gặp nhau, mà chỉ có ở đây cảm giác Vân Lang hoàn toàn là của nàng, ở nhà, nàng chỉ là một tiểu thiếp, có chút không cam lòng:” Sao lần này lại muốn dùng người của thiếp, sợ thiếp làm chuyện xấu à?”
Vân Lang dán sát người vào lưng Trác Cơ, ôm nàng từ phía sau, vuốt ve cái bụng không còn phẳng lỳ như thời thiếu nữ nữa, cảm giác vẫn rất tốt:” Không phải, ta không muốn nàng nghĩ là ta đề phòng nàng.”
Trách Cơ nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau dạ vào vai Vân Lang, hưởng thụ sự âu yếm của y, thi thoảng rên khẽ, mỗi điểm mẫn cảm trên người nàng bị y nắm quá rõ:” Thiếp thích chàng đối xử với thiếp thế này, thiếp thấy mình còn hữu ích.”
Vân Lang đưa tay xuống chỗ thần bí nữ nhân, làm Trác Cơ rướn lên:” Đừng giở thủ đoạn, muốn gì nói thẳng đi.”
Trác Cơ xoay người lại, má đỏ bừng bừng, ôm cổ Vân Lang điều chỉnh hạ thân, tìm lấy nơi khiến nàng khoái lạc:” Thiếp chỉ muốn có một đứa con nữa.”