Ở trong nước rất khó phát huy hết thực lực.
Trải qua một phen kích động, hai người mệt mỏi dựa vào bên ao nước, ôm nhau tâm tình.
“ Ông trời đối xử với thiếp thật bất công, vào độ tuổi đẹp nhất gặp phải kẻ đáng ghét nhất, lại không thể đem mặt đẹp nhất của mình để lại cho chàng.” Trác Cơ giọng buồn buồn, da thịt nàng thơm ngát, trơn nhẵn như ngọc, song nếp nhăn xuất hiện ngày càng rõ, bây giờ nàng thực sự bận tâm tới tuổi tác của mình rồi:
“ Bây giờ cũng tốt, biết chiều chuộng người, không như trước kia, làm ta chết mệt.” Vân Lang cười lớn vỗ mạnh lên cái mông đầy đặn của Trác Cơ:
Bốp bốp bốp, Vân Lang vỗ ba cái, tiếng rên rỉ cùng thân thể oằn oại của Trác Cơ thiếu chút nữa khiến y không khống chế nổi mình, xách thương tái chiến.
Trác Cơ mặt đỏ bừng bừng, không biết là do nước nóng hay do dư âm cao trào chưa hết, bị bàn tay Vân Lang khe mông xoa nắn làm nàng không nhịn được rên khẽ một tiếng nữa:” Thiếp không biết liêm sỉ, tổn hại thanh danh của chàng.”
“ Lại thế nữa rồi, vừa rồi chúng ta đều rất khoái hoạt, nàng thích, ta cũng vui vẻ, quản nhiều thế làm gì? Cuộc đời chẳng qua chỉ có trăm năm ngắn ngủi, ngày tháng như nước trôi qua kẽ tay, đâu còn thời gian để hối hận.” Vân Lang xoay Trác Cơ lại, hai người đối diện với nhau hôn lên má, lên môi, lên mũi nàng:” Kỳ thực tính ra nàng mới là người có phúc, nàng nhiều tuổi hơn ta, sẽ đi sớm hơn, vào thời khác giữa sinh tử đó, ta có thể ở bên cạnh nàng, để nàng đi yên tâm thanh thản.”
Trác Cơ hết sức cảm động, ôm mặt Vân Lang, hôn một cách nồng nhiệt, đôi mắt mỗi lúc một long lanh, những lời tình tứ của Vân Lang luôn khác biệt, nàng thích nghe, nàng thích cùng y nghĩ tới tương lai.
Trước kia nàng rất sợ nghĩ tới tương lai, đôi khi muốn sống thật nhanh qua kiếp này, sau đó chờ mong vào kiếp sau.
“ Eo thiếp to ra rồi, thịt cũng nhão rồi, thiếp rất cố gắng để giữ gìn, nhưng hiệu quả không tốt, nam nhân các chàng đều tham hoa háo sắc, nếu tuổi hoa điêu linh rồi, tình nghĩa cũng dần tan biết ...” Trác Cơ nói rất tội nghiệp, chờ được Vân Lang dỗ dành, được nghe những lời tình ý miên mãn của y, nhưng đợi mãi chẳng thấy gì, có chút hờn dỗi ngẩng đầu lên:” Í sao không nói?”
“ Nói cái gì, đang dưỡng sức chuẩn bị tái chiến.”
Nói nhiều chẳng bằng hành động thực tế, điểm này Vân Lang biết, bởi thế không lâu sau trên tảng đá lớn bên áo nước nóng, một tấm thân trắng như tuyết nhấp nhô, loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ du dương...
Cho tới tận xế chiều Vân Lang và Trác Cơ mới men theo con đường nhỏ giữa rừng đi xuống, sau lưng bọn họ có một đám nha hoàn gia đinh.
Trên đường đi gặp được Đại Vương, bộ lông đẹp đẽ của nó dính đầy gai góc, không biết chui vào đâu, cậy miệng nó ra, không thấy gì mới yên tâm. Cái con này ngày càng ngốc, mấy hôm trước còn đi trêu chọc tổ ong, năm ngoái còn khiêu chiến với nhím ác bá Tần Lĩnh.
Hai thứ đó không nằm trong thực đơn của nó, vậy mà cứ trêu vào, khiến nó thê thảm cực kỳ, làm Vân Lang không yên tâm cho nó vào rừng nữa.
Trong Vân thị trang tử, nó quá dễ dàng kiếm được thức ăn nên mất dần cảnh giác vốn có.
Trác Cơ thấy Vân Lang dùng tay sờ từng cái răng của Đại Vương kiểm tra, có chút đố kỵ:” Chàng đối xử với thiếp chẳng để tâm như vậy.”
“ Ta để tâm kiểu khác, lúc nãy nàng biết mà.”
Trác Cơ tức giận mắng át đi:” Tục!”
Vân Lang nghi hoặc:” Nếu nàng không thích chuyện tục, vì sao còn vui sướng như thế? Rõ ràng nhiệt tình hơn cả ta.”
Trác Cơ muốn bóp chết Vân Lang, phát hiện nha hoàn gia đinh phía sau cắn răng nhẫn nhịn, phất tay áo một cái không thèm để ý tới Vân Lang và con hổ nữa, tay áo phiêu phiêu như tiên nữ xuyên qua cỏ xanh về trang trước.
Mãi mới nhổ hết gai trên người Đại Vương đi, Vân Lang ngồi bịch xuống tảng đá, xoa đầu nó:” Chẳng biết nữ nhân muốn cái gì nữa, vừa rồi ta phải dùng mạng ra yêu nàng rồi, còn chưa hài lòng.”
Đại Vương thấy huynh đệ ủy khuất, ngửa cổ gầm một tiếng lớn, làm lá cây trong rừng lao xao.
Lương Ông đang dẫn một đám trẻ con đi nhặt trứng gà, nghe thấy tiếng hồ gầm làm bọn gà trong chuồng hoảng sợ đập cánh kêu loạn xạ, thở dài:” Sợ cái gì mà sợ, Đại Vương kêu còn chưa quen à, thế này ngày mai lại thiếu đi ba thành trứng rồi ... Ài, về sau không thể để cho Đại Vương kêu linh tinh nữa, kêu một cái tổn thất cả nghìn đồng, có kiểu kêu nào như thế không cơ chứ ...”
Một đứa bé bụ bẫm từ trong bụi cỏ thò đầu ra, giơ cao một quả trứng hai lòng la hét:” Đây là quả to nhất.”
Lương Ông duyệt trứng vô số cười:” A gia từng thấy quả lớn hơn.”
Mạnh Đại xách một con gà chết đi tới, ồm ồm nói:” Phải cách ly đàn này thôi, nếu còn có con nào bị chết thì phải chôn sống hết.”
Lương Ông rùng mình la thất thanh:” Có dịch gà à?”
Mạnh Đại lắc đầu:” Vẫn chưa nhìn ra, nếu mai còn có gà chết thì tức là có rồi ...”
Lương Ông nhìn trứng gà trong giỏ, lại nhìn gà chạy đầy chuồng, cắn răng gọi bọn trẻ:” Mau mau thu trứng gà, về thay quần áo ngâm vào nước vôi, tắm thật sạch nghe chưa?”
Bọn trẻ con trong trang từ nhỏ đã được truyền đạt ý thức vệ sinh phòng dịch rất cao, lớn tiếng đáp lại, mau chóng nhặt trứng gà, rồi theo Lương Ông tới suối nước nóng có nhiệt độ tốt nhất trong trang tắm rửa.
Khi ăn tối, Vân Lang cũng nghe thấy tin tức không hay này.
Vội đặt bát cơm xuống đi kiểm tra, phát hiện trong chuồng gà không có gì khác thường, lại hỏi Mạnh Đại, Mạnh Nhị mới biết, ba ngày qua đã chết 16 con gà.
Đây là chuyện chưa từng có.
Lập tức phái người tới Trường Môn cung, Hoắc thị, Tào thì, Lý thị hỏi mới biết, trong nhà họ gần đây cũng có gà chết, còn chết nhiều hơn Vân thị.
“ Nhất định là dịch gà rồi.” Nửa đêm Vân Lang nghe tin báo các nơi gửi về ảm đạm nói:
“ Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ...” Lương Ông miệng lẩm bẩm, người nhũn ra trên ghế, nuôi gà đã không phải là sản nghiệp quan trọng của Vân thị nữa, nhưng trong mắt ông già cố chấp này, Vân thị phất lên từ nuôi gà, đó mới là cái gốc, nên đàn gà trong trang càng lúc càng lớn, giờ đã lên tới hàng vạn con, xảy ra chuyện một cái là cực lớn:
“ Nhân lúc dịch chưa bắt đầu, giết đi.” Vân Lang quyết đoán hạ lệnh:
“ Giết hết sao?” Lương Ông khóc không thành tiếng:
Vân Lang nghiêm giọng nói:” Giết bây giờ còn được ít thịt gà, đợi dịch lan đi thì không còn gì đâu, đi đi, gọi cả nhà dậy cùng giết gà.”
Lương Ông quỳ xuống nắm ống tay áo Vân Lang khóc lớn:” Hầu gia, người là tinh quân hạ phàm, phải nghĩ cách, mười vạn con gà là mười vạn sinh mạng.”
Vân Lang lắc đầu, đời sau gặp phải dịch gà cũng chỉ còn cách giết toàn bộ nữa là thời này:” Không có cách nào hết, gặp phải dịch là người nuôi gà xui xẻo, giết đi, không cứu được đâu. Truyền tin ra, phàm là nhà nào nuôi gà đều giết đi.”
Tống Kiều đứng ngồi không yên:” Mấy nhà gần gũi với chúng ta còn dễ, thiếp e đại bộ phận tiểu hộ không chịu đâu.”
Vân Lang nhắm mắt lại, con người chỉ biết nghe lời bùi tai, lời không hay ai muốn nghe, đành vậy, lần này không nghe, lần sau họ mới rút kinh nghiệm.
Hồng Tụ lo âu:” Người nuôi gà ở Thượng Lâm Uyển quá nhiều, tổn thất này không biết bao giờ mới bù đắp được.”
Vân Lang đột nhiên ngồi bật dậy, thúc giục:” Mau mau tới chuồng trâu, chuồng dê xem sao, chuyện này không bình thường, dịch gà có tới cũng không phải thời điểm này mới đúng, phải sớm mấy tháng rồi chứ.”
Lương Ông đang khóc nghe câu này sợ hết hồn, vội vàng bò dậy gọi người, sau đó chạy đi như điên.
Tống Kiều mặt tái nhợt:” Làm sao, làm sao lại bộc phát toàn bộ như thế?”
Vân Lang hối hận không thôi:” Chuyện này khả năng phải hỏi Lưu Lăng rồi.”
…..
(*) Nguy cơ sinh hóa là Resident evil