Một số lợn móng bị lở ...
Một số con dê chảy nước dãi ...
Còn trâu thì bụng bị loét, tiêu chảy.
Mặc dù tình hình còn chưa nghiêm trọng như có thể thấy bóng dáng thảm họa trong tương lai rồi, vì thế không ai dám chậm trễ nữa, răm rắp làm chính xác mệnh lệnh. Vân thị bỏ hai ngày hai đêm giết sạch gà, ngan ngỗng chưa phát hiện có gì không ổn, được Mạnh Đại Mạnh Nhị đốc thúc đưa vào sâu trong Ly Sơn, hi vọng trong đó hoang vắng cách tuyệt với bên ngoài sẽ giảm bớt được phần nào khả năng lây lan.
Vân thị ngày đêm nung vôi, vôi vừa làm ra lập tức bị quản sự các nhà đang đợi dùng mang đi, trừ dựa vào vôi sống khử trùng, không còn cách nào khác.
Tiếp đó là từng con lợn lở móng bị giết chết ném vào hố lớn, trải vôi lên rồi chôn thật chặt.
Khi giết lợn, tiếng lợn kêu chấn động bốn phương, khi chôn dê, dê không kêu, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt làm người ta tan nát cõi lòng.
Cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Còn về trâu bị tiêu chảy, không ai nỡ giết, đành nấu canh thảo dược cho trâu uống, sau đó cả nhà như hầu hạ lão tổ tông chầu chực bên cạnh con trâu sốt cao tiêu chảy, mong nó qua được.
“ Nhất định phải làm thế sao?” Tào Tương hỏi một câu không ai muốn trả lời, cho tới giờ hắn vẫn ôm hi vọng mong manh rằng Vân Lang sẽ có cách giải quyết như rất nhiều lần trước đó:
Nhưng lần này Vân Lang không có cách nào cả.
“ Quá thảm ...” Hoắc Khứ Bệnh giết người không run tay nhìn đàn dê bị chôn sống không kìm được bi thương:
Vân Lang nghiến răng chỉ mặt Hoắc Khứ Bệnh:” Sau này ngươi mà còn uống nước lã thì ta cũng xử lý thi thể ngươi như vậy đấy.”
Tào Tương giật mình, tóm lấy vai Vân Lang, gấp giọng hỏi:” Thôi chết rồi, hôm qua ta uống nước đá, có làm sao không?”
Vân Lang gạt tay hắn, ném cho một cái khẩu trang:” Đeo vào đi, tránh xa bọn ta ra.”
Tào Tương hết hồn nhạy dựng lên:” Không thể nào.”
“ Không thể cái gì?” Vân Lang hết sức hung dữ:” Ngươi mà sốt với tiêu chảy, ta sẽ lập tức cách ly ngươi.”
Tào Tương vội vàng nhảy tới bên Đại Vương, rống lên với Vân Lang:” Ta không bị bệnh.”
Vân Lang không thèm để ý tới hắn, tiếp tục đi chỉ huy người nhà xử lý gia súc bị bệnh.
Tào Tương bị Đại Vương khó chịu dùng đầu húc sang bên, lúc này mới phát hiện nó bị buộc một cái khẩu trang lớn trên mặt, còn dùng vải quấn chặt, muốn dùng móng gỡ ra cũng không được.
Càng khoa trương hơn nữa là chân nó cũng bị cho đi giày, chẳng trách mà nó cứ đi một bước lại lắc mình, xem ra rất không thoải mái.
“ Bọn trẻ con đâu rồi?” Lý Cảm tới muộn hốt hoàng chạy tới tóm lấy cổ áo Vân Lang hỏi gấp, súc sinh sao cũng được, an nguy của bọn trẻ mới là chính:
Vân Lang không trách hắn, mấy hôm nay ai cũng nóng nảy như thế, chợt nhớ:” Trong nhà có nhiều gia súc quá không an toàn, ta đưa mọi người tới Bách Hoa Cốc rồi, các ngươi cũng làm vậy đi, ở đó có Tống Kiều và Tô Trĩ, sẽ an toàn hơn một chút, A Tương mau đi đón mẫu thân.”
Tào Tương thay đổi tính uể oải chậm chạp thường ngày, cấp tốc chạy đi.
Lưu Triệt chống tay lan can đứng trên lầu cao nhìn thấy hết mọi động tĩnh ở Vân thị, chỉ thấy toàn bộ trang viên bao phủ trong khói, hôm qua nhìn còn thấy xanh muốt, hôm nay chỉ thấy từng làn khói trắng.
A Kiều vội vàng đi tới, giọng khàn đặc:” Chỉ một đêm chết hơn vạn con gà, còn trâu, lợn, dê cũng có hiện tượng giống Vân thị.”
Lưu Triệt nghiến răng ken két:” Súc sinh cứ giết theo lời Vân thị, còn người thì sao?”
“ Vân Lang nói những dịch này không truyền sang người, nếu không người mà xảy ra vấn đề thì quá mức đáng sợ.” A Kiều khuyên nhủ:” Thế nhưng để đảm bảo an toàn, y yêu cầu bệ hạ tránh xa những nơi nhiều súc sinh như Khuyển đài cung, tốt nhất là tới Phù Lệ cung, nơi đó ít cây cối, ruồi nhặng không sinh sôi được, là chỗ tốt để tránh ôn dịch.”
“ Nàng không đi sao?”
A Kiều lắc đầu nói dứt khoát:” Bệ hạ gánh trên vai thiên hạ, tất nhiên là phải bảo trọng, còn thiếp nếu cũng trốn đi, e người khác học theo thành hỗn loạn, thiếp cần xuất hiện để ổn định lòng dân.”
Lưu Triệt không khách khí, tức thì gọi người tới, mang hổ phù điều nha binh của Vệ tướng quân phủ đi, sau đó phái Triệu Xung lập tức dẫn quân tới Phù Lệ cung trú đóng, lại lệnh Vân Lang tới ngoài cung đợi nghe sai khiến.
Thuyết phục A Kiều lần nữa đi với mình không được, Lưu Triệt sai hoạn quan đưa Lam Điền đi cùng mình, lập tức lên đường.
Khi Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh tới Phù Lệ cung thì đã cảnh còn người mất rồi.
Cờ hoàng đế đã bay phần phật trên thành lâu, bên ngoài du kỵ phải ra tới ba dặm, hai người bọn họ chỉ được phép một người một ngựa đi vào.
Hoắc Khứ Bệnh phủi bụi trên mũi, giờ khắp Thượng Lâm Uyển toàn cái thứ đáng ghét này:” Ngươi nung bao nhiêu vôi thế?”
Vân Lang dùng khăn tay che mũi:” Chưa là gì đâu, lần này e cả Quan Trung phải dọn dẹp triệt để, cứ để phân người phân gia súc bừa bãi khắp nơi, không cần người Hung Nô giở trò, tự chúng ta cũng gây ra dịch bệnh. Kỳ thực chuyện này không tệ đâu, ngươi xem, giờ ai đi đường cũng dùng vải buộc miệng, chứng tỏ đã có ý thức an toàn rồi, biết đâu từ họa được phúc, sau này hạn chế khả năng tái diễn.”
“ Ngươi là y giả mà không có cách khắc chế à?” Hoắc Khứ Bệnh có cảm giác Vân Lang đang vui mừng trên đau khổ của người khác:
“ Ta biết cách, nhưng không làm ra được thuốc.”
“ Thiếu bao nhiêu, cứ lấy tiền nhà ta.” Hoắc Khứ Bệnh khảng khái nói:
Vân Lang cười nhạt:” Đừng mạnh miệng dù Đại Hán có dốc hết quốc lực ra cũng không làm nổi đâu.”
Hoắc Khứ Bệnh im lặng, biết ở vấn đề nghiêm trọng như vậy, Vân Lang không lừa hắn.
Đại điện Phù Lệ cung, vốn là nơi điểm tướng của Vân Lang giờ thành chỗ làm việc của Lưu Triệt, trên sàn gỗ sáng bóng, một đứa bé mặc váy hồng cười hi hi chạy qua chạy lại, một đám cung nhân lom khom bám theo sau, chỉ sợ tiểu tổ tông bị ngã.
Lưu Triệt ngồi khoanh chân trên đệm, văn thư tấu chương chất đống cao hai xích, che khuất mặt hắn.
Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh thân mang khải giáp, hành lễ không tiện, chắp tay theo quân lễ.
Lưu Triệt thò đầu ra nhìn hai người, nghiêm giọng nói:” Xảy ra chuyện rồi, nghĩ cách giải quyết đi.”
“ Thần kiến nghị bệ hạ xuống chiếu nghiêm lệnh bách tính, súc sinh bị bệnh toàn bộ đem chôn, không được ăn, tránh lây sang người.” Vân Lang nói lớn:
Lưu Triệt thoáng ngần ngừ gật đầu:” Tiêu hủy, mạng người làm trọng.”
“ Thần tuân lệnh.”
“ Vân Lang, dịch bệnh từ đâu mà ra?” Lưu Triệt đặt bút đỏ xuống, từ sau bàn đi ra:
Vân Lang mỉm cười, thấy mình nhiều năm đấu với Lưu Triệt rốt cuộc có hiệu quả rồi, ít nhất không bị đám Đổng Trọng Thư lừa lập tức đi dâng hương nhận tội, cho rằng ôn dịch là do mình chấp chính không đúng gây ra, còn đối đáp thế nào cho phù hợp thì y cũng có cách:
“ ( Lữ thị xuân thu, kỷ mùa xuân ) có ghi: Nếu tháng Xuân mà cư xử theo như mùa Đông, sẽ bị thời tiết lạnh, cỏ cây héo hon, chúng dân lo sợ. Nếu cư xử theo mùa Hạ sẽ có ôn dịch, hạn hán, núi đồi không sinh sôi nảy nở được gì. Nếu cư xử theo như mùa Thu, trời sẽ có sương mù, mưa dầm sẽ tới sớm, và loạn lạc binh cách sẽ sinh. Khoa kỹ Tây Bắc của thần cho rằng, dịch bệnh chẳng qua là do thói quen sinh hoạt không tốt của nhân loại mà ra, tương tự các dịch bệnh khác, chẳng qua có tính truyền nhiễm mà thôi.”
.....
Hôm nay dừng ở đây.
Lưu Lăng là con thằng nhãi An, một nữ nhân khiến cho cả Đại Hán liểng xiểng, Lưu Trường chắc tự hào về con cháu lắm :D.