Lưu Triệt cau mày ngẫm nghĩ về những điều Vân Lang nói, hắn thấy có lý, nhưng hơi mơ hồ:” Thói quen sinh hoạt thế nào mới là tốt?”
Vân Lang chắp tay: “ Ví như ở Vân thị, trước khi ăn cơm phải rửa tay, không uống nước lã, ngày ngày đánh răng, chăm chỉ tắm rửa thay quần áo, có thể đề phòng bệnh dịch một cách hữu hiệu.”
Lưu Triệt thở dài, chuyện này nghe đơn giản nhưng làm không dễ, xua tay lắc đầu:” Nếu thần dân thiên hạ đều giàu có như Vân thị thì không khó.”
“ Đâu khó khăn gì ạ, toàn do lười mà ra, quần áo không cần phải là tơ lụa, không cần mới, chỉ cần sạch, sao lại khó? Rửa tay trước khi ăn khó chỗ nào, uống nước sôi cũng khó sao? Hình thành thói quen rồi sẽ thấy rất đơn giản.” Vân Lang nhắc tới chuyện liên quan vệ sinh là bệnh cũ tái phát, tích cực đấu tranh:
Chỉ là lần này Lưu Triệt nghe thấy chỉ cười:” Không phải do trẫm là hôn quân khiến thần dân bị trời phạt à? Nước Điền, nước Dạ Lang máu chảy thành sông, chẳng phải tội nghiệt do trẫm gây ra hay sao?”
Vân Lang có linh cảm không lành, tức thì kéo Hoắc Khứ Bệnh lên làm lá chắn:” Bệ hạ hỏi đệ đệ ngươi đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả:” Bệ hạ mà phái thần đi thì chỉ có nhiều người chết hơn thôi.”
Lưu Triệt gật gù hết sức thỏa mãn với câu này:” Trẫm cũng nghĩ thế đấy, Vân Lang dịch bệnh khi nào thì qua?”
“ Thông thường sẽ khởi đầu vào giao thời xuân hạ, kết thúc khi sương trắng xuống.”
Lưu Triệt vỗ trán:” Nếu đúng là thiên mệnh, trẫm nhận sai có thể khiến ôn dịch qua đi thì trẫm không ngại nhận sai. Vấn đề là giờ trẫm nhận sai, tới khi sương trắng xuống, ôn dịch tuyệt tích, lại có người nói do trẫm nhận sai mới có hiệu quả. Thế là chỉ cần có tai họa là lại đổ lên đầu trẫm, thế không được.”
“ Lời khanh nói trẫm tin, vấn đề là khanh đi hỏi đám người Đổng Trọng Thư xem họ có tin không? Họ mới là người làm việc, muốn họ chấp hành theo phương án của khanh, vậy phải thuyết phục họ trước.”
Vân Lang thầm thở dài trong lòng, từ lúc họ vào đây Lưu Triệt đã không có ý gì tốt đẹp, những lời trước đó chỉ để trải đường cho câu cuối cùng.
Đó là trò cũ của hắn, trời mới biết Đại Hán có bao nhiêu thần từ bị hắn dồn tới tuyệt cảnh như thế.
..... ..... …. …..
Thái học, Vân Lang không chỉ tới một lần, thái học vào tháng 7 là thời điểm mỹ cảnh như họa. Nhưng Vân Lang toàn thân giáp trụ tới đây, chẳng hề ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Hành động thời gian trước ở Thượng Lâm Uyển khiến người nơi này có ý kiến rất lớn với Vệ tướng quân y, che dấu nô lệ bị vạch trần, nhiều nhà bị trừng phạt tới tan nhà nát cửa bởi cơn giận dữ của Lưu Triệt. Nhưng người ta lại cho rằng đó là tội nghiệt do Vân Lang gây ra, y thân là huân quý mà không đứng về phía người có tiền, bày ra cái bộ dạng thiết diện vô tư chướng mắt.
Cho nên bây giờ trong giới người có tiền ở Thượng Lâm Uyển, Vân Lang là phản đồ, tuy không ai dám lớn tiếng chất vấn y, nhưng suy nghĩ trong lòng khác hẳn.
Thái học được Đổng Trọng Thư gây dựng thành trọng địa truyền bá học vấn, thêm vào người Hán trời sinh sùng bái học vấn, vì thế giờ đây là nơi không cho quân đội, sai dịch, bạo đồ giương oai.
Vân Lang mặc giáp trụ, trong mắt họ là bất kính với học vấn.
Phàm chuyện gì cũng có hai mặt, vì người Hán coi học vấn là thứ quá thần thánh, cho nên không ai dám thay đổi, không ai dám đột phá, khiến cho giới học vấn Trung Quốc xảy ra chuyện kỳ quái, càng là thứ xa xưa đáng lẽ hết thời lại càng tôn kính.
Không chỉ thời xưa, mà thời hiện đại sau này cũng thế, ví dụ rõ nét nhất là trong truyện võ hiệp huyền ảo, hơi chút là võ công từ viễn cổ truyền lại, vượt qua vô số kiệt tác tâm huyết vô số hậu bối sáng tạo ra, hoang đường hết sức.
Vân Lang không hiểu, cái thời ăn lông ở lỗ ấy lại đạt tới đỉnh cao trí tuệ à? Thứ họ tạo ra không cho phép hậu bối sửa dù chỉ một chút?
Đúng là hoang đường, vạn vạn lần không thể để Động Trọng Thư tạo thành làn sóng đáng sợ đó, hại tới con cháu.
Đổng Trọng Thư lấy tiếng ẩn cư, một mình sống trên hòn đảo nhỏ ở giữa hồ thượng du Mộ Khê, phong cảnh đẹp tựa không phải nhân gian, chỉ là lão già này không sợ ẩm thấp làm bệnh thấp khớp nặng hơn?
Người bị khinh bỉ tất nhiên là không ai chịu chở đi tìm Đổng Trọng Thư, hỏi thuyền phu thì ai cũng nói là có hẹn rồi, không thể làm trái.
Chọn cái thuyền to đẹp nhất vẫy tay một phát, Lưu Nhị tóm mấy tên thuyền phu ném ngay xuống sông, quan chức tới mức như Vân Lang chính là để ức hiếp người khác, nhưng ức hiếp người cùng khổ chỉ bị người ta chê cười.
Vì thế một tên quan béo ưỡn ngực đứng trước thuyền sai gia phó chuẩn bị báo danh để Vân Lang kiêng kỵ, nào ngờ Vân Lang cho một cước ngã xuống thuyền.
Yết giá hùng hổ đi ra, cao giọng hô:” Hồng Lư tự ...”
Hô chưa dứt bị Vân Lang dùng trường kiếm vỗ lên mặt lăn tõm xuống nước, đám gia tướng xông lên có mấy người Lưu Nhị nghênh đón.
Trong cuộc ẩu đả không ai dám đụng chạm vào Vân Lang, mục tiêu của đám gia tướng chỉ là gia tướng của Vân Lang, ra tay với y không khác nào tìm lấy cái chết.
Vân Lang bình an vô sự lên thuyền, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, buông ca cơ trong lòng ra:” Quân hầu không thể đợi một canh giờ à?”
Vân Lang lấy quả dưa trên đĩa cắn ăn:” Một canh giờ sau thì có kẻ cản được ta sao?”
Hồng lư tự khanh đại hành lệnh Lý Tức đáp:” Chủ tước đô úy Cấp Ảm.”
“ Ra thế, bắt nạt ngươi dễ hơn, đưa ta đi gặp Đổng Trọng Thư.”
Lý Tức lắc đầu:” Không được, tính tình bệ hạ tới mức vô pháp vô thiên rồi, bất kể thế nào cũng phải có thứ khiến bệ hạ sợ hãi. Bệ hạ quá cường thế đối với ta hay ngài đều không phải chuyện tốt.”
“ Vấn đề là bệ hạ không hề sợ hãi, mà chỉ cho rằng các ngươi kết bè kết đảng uy hiếp mình thôi, đây không phải là cách hay, lại còn di họa vô cùng. Dùng thiên đạo ra áp chế hoàng đế chỉ sinh ra thứ đáng sợ hơn mà thôi.”
“ Thứ gì?”
“ Thuật tà yểm.”
Lý Tức cười phì thành tiếng, tay chỉ Vân Lang:” Cái chuyện ngu phu ngu phụ ấy mà cũng làm được trò trống gì à?”
“ Tà yểm vu cổ, các ngươi còn chưa thấy uy lực của nó sao, A Kiều quý nhân năm xưa từ kim phượng hoàng chín tầng trời rơi xuống đất vì nó. Các ngươi kiên trì cái học thuyết thiên mệnh thì bệ hạ dùng vu cổ tà yểm đối phó các ngươi, tới lúc đó đừng trách ta không nói trước.” Vân Lang ngoạn một miếng dưa:” Thời gian trước bệ hạ hộc ra máu, nếu có kẻ coi đó là tà yểm gán tội lên các ngươi, các ngươi lấy gì mà cãi, chính các ngươi đi tuyên truyền mấy thứ ngu phu ngu phụ đó đấy.”
Lý Tức nóng ruột đứng dậy, đi vòng quanh như con lừa già, lát sau phát hiện trên thuyền không đánh nhau nữa, quát:” Đánh tiếp.”
Thế là đám gia tướng đã bị đánh sưng tím mặt mày lại phải là hét xông lên ăn đòn.
Vân Lang ăn hết hai quả dưa, ung dung xem diễn trò.
“ Trái không được, phải không xong, vậy thì phải làm sao?” Lý Tức không nghĩ ra cách giải quyết, uất tới ngửa mặt lên trời hét:
Vân Lang ném vỏ dưa đi, hết cái ăn rồi, thấy củ cà rốt nhưng không đụng vào, ai mà biết vừa rồi thứ này dùng làm gì:” Chế độ, nhất định phải lập ra chế độ mà cả hoàng đế cũng phải tuân thủ, có thể xem như loại khế ước giữa hoàng đế và bách tính. Bách tính nộp thuế, xuất binh nuôi dưỡng bảo vệ hoàng đế, hoàng đế phải giúp bách tính an cư lạc nghiệp.”
“ Tương tự là kế ước giữa thần tử và hoàng đế, thần tử phục tùng hoàng đế, giúp cai trị thiên hạ, kháng cự ngoại địch, vậy hoàng đế cũng phải đảm bảo thần tử có cuộc sống giàu có, không được tùy ý tước đoạt tính mạng thần tử.”
Lý Tức trầm mặc rất lâu rốt cuộc chỉ nói một chữ:” Khó ...”
Vân Lang gật đầu:” Đúng thế, chúng ta không may gặp phải loại hoàng đế như bệ hạ, đúng là không có cách nào, ít nhất hiện giờ và trong thời gian ngắn là không có.”
“ Vậy thì phải làm sao?” Lý Tức lần nữa hỏi, lần này kèm một cái chắp tay:
Vân Lang cười lớn:” Năm nay ta mới 26, ta đợi được.”
Lý Tức ngớ ra một lúc, cười méo xẹo:” Ta thì đã 53, Đổng công gần đất xa trời, không đợi được.”
“ Đưa ta tới chỗ Đổng công, ông ta quá nóng ruột rồi, ôn dịch lần này là do Hung Nô gây ra, các ngươi lại chụp lên đầu bệ hạ, bệ hạ không phẫn nộ phản kích mới là lạ. Đứng quên, năm sau bắc phạt rồi, diệt xong Hung Nô đã, sau đó các ngươi tha hồ giở thủ đoạn triều chính, chỉ cần không tổn hại tới bách tính thì các ngươi đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng kệ, khai thuyền đi.”
Lý Tức không còn cách nào, phất tay:” Khai thuyền.”