Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 910 - Chương 057: Di Chuyển Sản Nghiệp.

Chương 057: Di chuyển sản nghiệp. Chương 057: Di chuyển sản nghiệp.

Đồng Trọng Thư trước kia thích uống rượu, thích mỹ nhân, sau lần bệnh nặng ở Vân gia, chỉ thích uống trà.

Trà xuân đất Thục, vị thanh tân tự nhiên, uống một ngụm hương thơm ngát ngập trong lòng, Đổng Trọng Thư uống một ngụm trà do Vân Lang mang tới tặng, khen tới nửa tuần hương.

Vân Lang biết lão già này không muốn cho y cơ hội lên tiếng, thế nên y cũng chẳng buồn nói, vừa uống trà vừa nhìn căn nhà gỗ đơn sơ u nhã, vì chỉ cần nhìn sắc mặt khó coi của Lý Tức ở bên cạnh là biết lão già này miệng hùm gan sứa.

“ Ngươi là thuyết khách do bệ hạ phái tới?” Vân Lang không nói, Đổng Trọng Thư đành lên tiếng.

“ Là bị phái tới.”

“ Vậy là ngươi không muốn tới?”

“ Đúng thế, nếu tìm Đổng công uống trà luận đạo thì mỗ hứng thú, chứ bàn luận chính sự thì miễn đi.” Vân Lang tập trung uống trà:

Qua một lúc nữa, Đổng Trọng Thư lại phải nói:” Vĩnh An hầu, Vệ tướng quân, hai vị trí này đều không cho ngươi né tránh triều chính, nói đi, lão phu rửa tai nghe đây.”

Vân Lang khẽ lắc đầu:” Ông không cần rửa tai, cả đời ông thông đạt, có đạo lý gì mà không hiểu chứ, còn ta tới đây, chỉ làm ra vẻ cho có thế thôi, chúng ta cứ thảo luận trà là hơn, một lúc ta sẽ về.”

Đổng Trọng Thư nhíu mày:” Phóng đãng cũng phải có giới hạn thôi, nếu ngươi cứ tránh nặng tìm nhẹ như thế, không thể thành tông sư một đời. Bệ hạ đổi tên tể tướng phủ, thu hồi quyền bính tam công, một đám tiểu nhân gian nịnh nội đình dám thay quyền chư công, lại còn trực tiếp hạ chỉ tới huyện, không qua tướng phủ, đúng là chuyện chưa từng có. Như thế quan dưới không kính sợ quan trên, ai nấy nguy ngập, không biết một ngày liệu có tội danh đâu đó chụp lên đầu hay không.”

Vân Lang xua tay cắt ngang lời hùng hồn của ông ta:” Đổng công đừng khích ta, ông chuyên tâm làm học vấn đi, chớ gây sóng gió nữa, lâu dần chỉ để Hạ Hầu thị đắc lợi thôi. Lần này quan viên tiến cử có một thành là của Hạ Hầu thị, còn có môn đệ Hà Hầu thị ngày đêm đuổi trăng sao tới bên hoàng trưởng tử, không thể không phòng.”

Đổng Trọng Thư nổi giận:” Nếu không phải đại đệ tử của ngươi lâm trận bỏ chạy thì làm gì có chuyện đệ tử Hạ Hầu thị tới bên hoàng trưởng tử.”

Vân Lang vỗ bàn chửi:” Nếu không phải các người lải nhải hoàng trưởng tử sát lục quá nặng, tổn thương nhân nghĩa, đệ tử ta làm sao phải quay về? Các người chỉ biết công kích khắp nơi, bới móc bất mãn, thế này làm gì còn ai dám dũng cảm đứng lên gánh vác trọng trách, sơ hở một chút tới miệng các ngươi thành tiểu nhân vô sỉ rồi.”

Đổng Trọng Thư râu tóc dựng ngược chỉ:” Cút xéo.”

Vân Lang chỉ đợi có thế, chứ hai bên mà hòa nhã ngồi uống trà đàm đạo, Lưu Triệt lại cho rằng họ cùng một bọn thông đồng với nhau, thế nên đứng lên chắp tay một cái:” Cáo từ.”

Chẳng hiểu tin tức truyền đi kiểu gì, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà chuyện Vân Lang xung đột với Đổng Trọng Thư bị đuổi khỏi ẩn cư đảo truyền đi khắp Mộ Khê, một đám sĩ tử mắt trừng trừng phẫn nộ đứng bên bờ nhìn y.

Tâm trạng Vân Lang rất tốt vẫy vẫy tay với bọn họ, lên ngựa rời đi, bỏ lại đám gia tướng bị đánh thừa sống thiếu chết làm minh chứng cho sự ngông cuồng của y.

Về tới Phù Lệ cung thì hoàng đế đã xử lý xong công việc, hiếm có một lần dắt tay Lam Điền công chúa đi dạo dưới mái hiên, thấy Vân Lang tới, hỏi:” Ổn thỏa rồi chứ?”

Vân Lang chắp tay khom người:” Bẩm bệ hạ, không ai dám mạo phạm thiên nhan.”

Lưu Triệt bế Lam Điền ngồi lên ghế, ôn hòa nói:” Nói rõ ràng vẫn tốt hơn, ngan ngỗng bị bệnh của nhà ngươi đưa vào Ly Sơn hả?”

“ Vâng, gà trong nhà chết nhiều như thế, Mạnh Đại Mạnh Nhị thương tâm tới mức muốn tự sát, ngan vịt khỏe hơn một chút nên chưa có dấu hiệu, hắn dẫn chúng đi lánh nạn.”

“ Ôi đây chính là thiên tai, nhân lực cũng có lúc giới hạn.”

Vân Lang lập tức đề cao cảnh giác, y cực kỳ không quen cái kiểu nói chuyện như tán gẫu này của Lưu Triệt, mỗi khi hắn nói chuyện hòa nhã như thế thì ẩn sau đó đều là kế hoạch nào đó.

Vì thế im lặng xem hắn biểu diễn.

Quả nhiên lúc sau Lưu Triệt hỏi:” Vân Lang, có cách nào biến ôn dịch lần này thành chuyện tốt không?”

Vân Lang cẩn thận ứng phó:” Trong vòng ba năm không nên tự nuôi gia cầm, không được nuôi trâu lợn dê quy mô lớn, ôn dịch lần này chỉ giới hạn ở Thượng Lâm Uyển, vậy đối với bách tính ở vùng nghèo khó xung quanh là chuyện tốt.”

“ Bản thân Thượng Lâm Uyển đã giàu có rồi, bỏ đi nghiệp chăn nuôi không ảnh hưởng, vừa vặn có thể để các châu huyện xung quanh nuôi dưỡng súc sinh cung ứng cho Trường An, cải thiện kinh tế địa phương.”

“ Còn Thượng Lâm Uyển, vừa vặn có thể thành nơi hoàn cảnh ưu mỹ trật tự, nơi này vốn dân cư đông đúc, lại nuôi dưỡng quá dày đặc là không ổn.”

Lưu Triệt gật gù:” Trẫm cũng nghĩ như thế, nếu ái khanh cùng chung ái ngại, vậy trẫm cổ vũ châu huyện bên ngoài chăn nuôi gia súc gia cầm xem họ có thể trở nên giàu có không.”

“ Bệ hạ, muốn giàu có phải làm đường, chỉ có cải thiện được đường xá, hàng hóa trong tay bách tính mới thuận lợi biến thành tài phú, dân sinh mới tốt dần lên.” Vân Lang chắp tay:

Lưu Triệt ngẫm nghĩ, vẫy tay cho Vân Lang lui, không làm khó y.

Kỳ lạ, trên đường đi Vân Lang cứ nghĩ mãi, phàm là những người được Lưu Triệt đối đãi ôn nhu, hình như đều chết chẳng danh dự gì, ngược lại, người không được hắn ưa lại sống vui vẻ.

Tránh xa Lưu Triệt thành tư tưởng chính trị chủ đạo, là pháp bảo giữ mạng của đại thần và huân quý.

Toàn thân hoàng đế toàn là gai.

Đó là nguyên nhân vì sao có người tích cực tiếp cận A Kiều, Vệ hoàng hậu cùng Trưởng công chúa, vì không dám trực tiếp tới gần hoàng đế.

Vân thị trang viên không về được, gần đây chết vô số súc sinh, theo lời Trường Bình mà nói là Vân thị có vô số oan hồn chiếm cứ, người sống không nên vào cư ngụ.

Vân Lang thì chẳng bận tâm, nhà phải có người ở, nếu không đi xuống càng nhanh, nên Vân Lang ngày ngày đi về cho dù Phù Lệ cung cách Vân thị chẳng hề gần.

Tốn thời gian đi đường thì tất nhiên là trễ nải công việc, khi Lưu Triệt không chỉ một lần nhìn thấy Vân Lang há to mồm ngáp, liền cho y nghỉ 5 ngày.

Thế là Vân Lang vui sướng rời Phù Lệ cung, khiến Hoắc Khứ Bệnh một mình mặc khải giáp cầm đại kích làm hộ vệ cho Lưu Triệt hận tới nghiến răng nghiến lợi, hắn biết Vân Lang giở trò, y cố tình làm như thế.

Không có gà vịt, Thượng Lâm Uyển cơ bản quay về trạng thái hoang vu ngàn dặm không có tiếng gà gáy, không có trâu bò, càng thêm tiêu điều.

Cũng may, nơi này có nhiều nô lệ, cho dù hiệu suất không bằng, có còn hơn không.

Được nghỉ phép rồi, Vân Lang tất nhiêu không về nhà nữa, nội trạch trống không, đã có hồ ly mò tới, về vô vị lắm.

Bách Hoa Cốc lại rất náo nhiệt.

Do nơi này là trạch viện tư của Vân thị, thêm vào gia tướng phong tỏa cửa cốc, thế là sơn cốc này biến thành vùng trời riêng.

Giờ thì nó thành sòng bạc lớn nhất Đại Hán.

Hai nữ nhân tôn quý bậc nhất Đại Hán đã đánh bạc hai ngày rồi, chơi lớn tới mức khiến siêu cấp hầu tước coi tiền như bùn đất cũng tái mặt.

Bình Luận (0)
Comment