Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 911 - Q6 - Chương 058: Ván Bài Hỗn Loạn.

Q6 - Chương 058: Ván bài hỗn loạn. Q6 - Chương 058: Ván bài hỗn loạn.

Vân Lang vừa đi vào Tào Tương đã ôm lấy y chuẩn bị khóc, vì mẹ hắn lấy tiền của hắn đi đánh bạc với A Kiều.

“ Thua bao nhiêu rồi?”

“ Hơn sáu vạn lượng vàng rồi, mẫu thân vẫn tiếp tục, hôm nay vận may A Kiều rất tốt, không ngừng tăng tiền, đã tới một nghìn vàng mỗi ván rồi.”

Vân Lang mặt co giật, linh cảm cực kỳ không lành:” Mạt chược thì làm sao hai người được, còn, còn ai nữa?”

“ Vệ hoàng hậu, với đại lão bà của ngươi.”

Nghe tới đó là Vân Lang chuồn vội, không muốn dính vào chiến trường của nữ nhân, tới sâu trong sơn cốc nghỉ ngơi, nơi này có thác nước suối chảy, cảnh sắc cực tốt, hơi nóng mùa hè tức thì bị xua tan.

Cái chòi nghỉ mát móng kè bằng đá nằm cách thác nước không xa, thi thoảng có cơn gió lớn mang theo giọt nước mát lạnh bắn cả vào chòi, tuy hơi ồn áo chút, cảm giác rất dễ chịu.

Từ lúc tới chỗ này Vân Lang như thay đổi hẳn, quay trở lại trạng thái lười nhác vô ưu vô lo của y, nhưng Tào Tương vẫn lo lắng:” Ngươi không đi ngăn cản à?”

“ Ngăn làm gì, chuyện tốt mà, không cần biết ngươi thua bao nhiêu, cứ tới chỗ cữu cữu ngươi mà đòi, ta đảm bảo ngươi không bị đánh mà còn được trả tiền.”

“ Lão bà ngươi thua thì sao?”

Vân Lang vươn vai ngáp dài:” Có sao, ta nợ bệ hạ cả đống, trừ đi là được, còn có thể báo thêm số lẻ để tiêu, uống trà, uống trà đi nào.”

Tào Tương chưa yên tâm:” Cữu cữu ta quịt thì sao?”

“ Cái gì còn quịt được, cái này không quịt được đâu, bọn họ không phải đang đánh bạc mà đang đàm phán đấy, kết quả là A Kiều thắng lớn, Vệ hoàng hậu thắng nhỏ, mẫu thân thua nhiều nhất, lão bà ta sẽ hòa.”

Tào Tương à một tiếng, dần dần yên tâm ngồi xuống uống trà, cho dù gia nghiệp lớn tới mấy, thua sáu vạn lượng vàng cũng sẽ thành vấn đề không phải đùa.

Vừa uống được vài ngụm trà nhuận cổ thì Dương Lợi công chúa nhớn nhác chạy tới kéo tay Tào Tương:” Mẫu thân lại thua thêm ba nghìn lượng vàng, mẫu hậu thiếp cũng bắt đầu thua rồi.”

Khi Dương Lợi đứng đó dậm chân làm ngực rung rinh, Vân Lang tất nhiên không nhìn, vờ quay đầu đi ngắm thác nước.

Tào Tương an ủi lão bà:” Không sao, thua bao nhiêu, mai ta tìm cữu cữu lấy lại, không hề gì.”

“ Nhưng mẫu hậu cũng thua, rõ ràng có thể thắng lại cố tình thua A Kiều.” Dương Lợi than vãn với trương phu, nhưng lại nói cho Vân Lang nghe, nàng biết Vân Lang không thích mình, nói xong thấy Tào Tương chớp mắt, liền hiểu ý lui ra ngoài:

“ Vệ hoàng hậu thua rồi, không giống như ngươi nói.” Tào Tương pha ấm trà mới:

“ Vậy là Vệ hoàng hậu có chuyện cầu tới A Kiều.”

Tào Tương hiểu rồi, trừ Tống Kiều thì ba nữ nhân đang đánh bạc làm gì có ai bận tâm tới tiền, nhưng thể diện thì phải giữ, không ai chịu xuống nước với ai, thế nên thua bạc là cách tốt nhất:” A Kiều liệu có ủng hộ hoàng thái tử không?”

“ Ta không thấy A Kiều có lý do gì không ủng hộ Lưu Cư, hoặc ít nhất sẽ không tham dự vào chuyện này.”

“ Tức là A Kiều tiếp nhận bài Vệ hoàng hậu đánh ra là đồng ý rồi, như thế thì cứu cữu ta cho dù có muốn thay đổi chủ ý cũng phải cân nhắc được mất.”

Vân Lang đặt chén trà xuống:” Uy thế của bệ hạ càng lúc càng cao, khiến người dưới không ai có cảm giác an toàn nữa, đè nén càng mạnh ắt sinh phản ứng. Mười ngày trước ta tới thái học chính là vì du thuyết đám Đổng Trọng Thư đừng nhân cơ hội này mà làm khó bệ hạ, tuy áp chế được họ, nhưng chẳng biết áp chế được bao lâu.”

“ Đi bước nào biết bước nấy thôi, tình thế này không thể bố trí trước.”

Hai huynh đệ ngồi bên tiểu đình uống trà ăn bánh, trải qua một buổi chiều nhàn nhã, đến lúc chập tối mà đám A Kiều chưa dừng tay, xem ra đàm phán chưa đạt được nhất chí.

Đến khi hai người họ bê dưa hấu vào phòng đánh bạc thì đi qua mấy chục trương gỗ, bên trong toàn là vàng, đến một đĩnh bạc.

A Kiều ngồi trên cái ghế cực lớn dựa đầu vào gối, hai tay đặt lên bàn mạt trượt, rất có cái uy nuốt chửng thiên hạ. Vệ hoàng hậu ngồi đối diện, lưng ưỡn thẳng uy nghi, đánh mà mắt không nhìn bài, chỉ nhìn A Kiều. Trường Bình nhíu chặt, chẳng nhìn bài cũng chẳng nhìn người, ra bài rất lộn xộn.

Cái xới bạc này chỉ có mỗi mình Tống Kiều, mắt nhìn chằm chằm vào từng quân bài trên bàn, mỗi lần ra bài nghĩ rất lâu, không nói không rằng, mặt lấm tấm mồ hôi, có vẻ vô cùng thống khổ.

Tống Kiều thấy trượng phu tới như được đại xá, đứng dậy đón lấy đĩa dưa hấu:” Thiếp thân hầu hạ các vị trưởng bối, phu quân chơi đi.”

Vân Lang nhe răng cười hì hì ngồi vào bàn, cảm thấy hôm nay thế nào mình cũng có một khoản thu nhập lớn, y thích nhất là tham gia kiểu chơi mạt chược hỗn loạn này, vừa rồi nếu chẳng phải trái tim lão bà không chịu nổi thì chỉ cần dựa vào đánh bài đã thành cự phú Trường An.

A Kiều khẽ hé môi, một miếng dưa hấu được cắt vừa vặn đưa vào miệng, nàng vừa ăn mười món tay vừa linh hoạt xếp bài.

“ Khoan đã.” Trường Bình lên tiếng rồi:” Có kế hoạch gì thì nói đi.”

A Kiều cười giễu cợt, mấy năm qua tình thế thay đổi giờ nàng có địa vị cao hơn Trường Bình:” Loại lời này mà cũng có thể nói sao, tâm tư của bệ hạ đặt hết lên vạn dặm giang sơn của Đại Hán rồi, mấy nữ nhân làm gì quý giá như thế.”

Trường Bình liếc nhìn Vệ hoàng hậu rồi gật đầu:” Đừng có quá đáng.”

A Kiều cười lạnh:” Tỷ tiếc tiền sao?”

Trường Bình mặt lạnh tanh:” Ta hết tiền rồi.”

A Kiều cười dài, búng tay với Đại Trường Thu, Đại Trường Thu sai Kháo sơn phụ to lớn đem một cái rương vàng phía A Kiều đặt về phía Trường Bình.

“ Ai thèm vàng của các người, ta chỉ hận các người năm xưa dùng thủ đoạn xấu xa hại ta, hôm nay không bồi tiếp ta cao hứng, đừng mong ta bỏ qua ân oan cũ.”

Vệ hoàng hậu tựa hồ thở ra một hơi, bảo Vân Lang:” Xào bài đi, hôm nay bản cung đang rất có hứng thú chơi bài.”

Vân Lang thống khoái xào bài.

Vệ hoàng hậu vừa nhặt bài vừa hỏi:” Đệ tử quân hầu mấy ngày nữa thì về?”

“ Mười lăm ngày trước nó đã tới Thục Đạo, chắc chỉ dăm ba ngày nữa về tới nơi.”

“ Chiến sự ở Lĩnh Nam đang quyết liệt, là thời cơ tốt phong hầu, vì sao quân hầu lại cho đệ tử về.”

Vân Lang thở dài:” Đại quân tới đâu, cỏ không mọc được, Hoắc Quang tâm tính thiếu niên, không thể tham dự vào đồ sát hung tàn như thế, tránh sau này sinh sát tâm khó kiểm soát.”

“ Ồ, quân hầu cũng là thiếu niên phong hầu mà, vì sao lại cố kỵ như thế?” Vệ hoàng hậu hiển nhiên không tin lắm:

“ Chính vì trải qua rồi nên không muốn đệ tử trải qua nữa, năm sau Hung Nô ắt bại, thiên hạ sẽ an định, khi đó sát khí quá lớn không phải là thần tử thái bình.”

Câu này khiến Vệ hoàng hầu không thể không suy nghĩ:” Hoàng nhi của ta không đáng cho cao đệ của Khoa kỹ Tây Bắc đi theo sao?”

Tống Kiều đứng ngoài mà vẫn toát mồ hôi, sợ hãi nhìn trượng phu, Vân Lang không né tránh câu này:” Đệ tử của Khoa kỹ Tây Bắc chỉ đi theo quốc gia, chứ không phải đế vương nào đó, như thế mới gánh được trọng trách phù tá thiên hạ.”

Trường Bình ngồi đối diện với Vân Lang nhắc:” Kính quốc thì phải trung quân trước.”

Vân Lang xếp bài, đầu không ngẩng lên:” Đệ tử Khoa kỹ Tây Bắc ít, không cho phép để tục sự níu kéo, thế mới có thể kiêm tề thiên hạ ... Ví dụ như nghiên cứu ra thuốc trị ôn dịch chẳng hạn. Ở Khoa kỹ Tây Bắc, nhất đẳng đệ tử đem tài trí đặt vào nghiên cứu học vấn, nhị đẳng đệ tử hiệp trợ biến nghiên cứu thành hiện thực. Chỉ có tam đẳng mới vào triều làm quan, đem thành quả nghiên cứu đó phát dương quang đại.”

“ Hoàng hậu không cần lo ngại, Hoắc Quang rời khỏi hoàng trưởng tử chẳng phải vì thời cuộc bức ép hay có suy tính gì, càng không phải nó tâm cao khí ngạo, vì nó đã hoàn thành chức trách, nên phải về thôi.”

“ Thế thì tốt.” Vệ hoàng hậu thở phào ném ra một quân bài:

Vân Lang sáng mắt định lấy, bị Trường Bình vươn tay đánh rơi bài cười lấy, hô lên:” Ù rồi.”

Có kiểu chơi ăn cướp này nữa à, Vân Lang há mồm nhìn A Kiều mặt bình thản đẩy bài, Vệ hoàng hậu không ý kiến, đành bỏ bài đi, đợi ván sau ... Đúng là trên xới bạc không mẫu tử mà.

Ván bài tiếp tục, cơ mà giờ thành xem ai nhanh tay chứ không phải là xem ai bài đẹp.

“ Lam Điền sau này là Đại trưởng công chúa, không ai ý kiến chứ?”

“ Đợi ta chết đã, nó nhất định sẽ là Đại trưởng công chúa.”

“ Chỉ cần muội không chết, Lam Điền nhất định là Đại trưởng công chúa.”

“ Phú Quý thành không được mở rộng chỉ giới hạn ở quy mô này.”

Chuyện chẳng được như ý nguyện, ván bài loạn cả lên, đánh vài ván mà Vân Lang ngáp lên ngáp xuống ...

Bình Luận (0)
Comment