Đến chập tối Vân Lang và Tào Tương bị đuổi ra khỏi Bách Hoa Cốc, nơi này giờ toàn là phụ nhân trẻ nhỏ, hai đại nam nhân ở lại không thích hợp, bọn họ cũng chả ham, mau mau cuốn xéo. Trong đó có quá nhiều nữ nhân hoàng tộc mà đặc điểm chung của hoàng tộc là biến thái.
Nhà Tào Tương ở gần đó, hai người không có chỗ đi, đành về uống rượu, bên cạnh chỉ có Ngưu thị hầu hạ.
Lúc này Ngưu thị không còn tinh thần tươi tắn như khi mới gả cho Tào Tương nữa, đầu lúc nào cũng cúi gằm, ăn nói khép nép, xem ra bị Dương Lợi chèn ép không vừa, đó là lý do Vân Lang không thích Dương Lợi, có điều y không ý kiến gì cả.
“ Đợt sóng này chưa lặng đã tới đợt sóng khác, huynh đệ chúng ta như con thuyền nhỏ trên đầu ngọn sóng, nhấp nhô không ngừng, đôi khi ta không biết còn qua bao nhiêu đợt sóng nữa mới yên ổn được.” Tào Tương có chút chán chường vì vận mệnh không thể nắm trong tay, mẫu thân một lòng đưa Lưu Cư lên hoàng vị, gần như tẩu hỏa nhập ma rồi:” A phải Tín Nhi ...”
Nói nửa chừng lại xua tay không tiếp nữa.
Vân Lang cười khẩy châm chọc:” Muốn đi thăm con thì thống khoái mà đi, một trưởng công chúa khiến ngươi thành ra như thế à?”
Tào Tương tay cầm đũa bới thức ăn trong bàn, bộ dạng không muốn ăn, cuối cùng ném đũa đi:” Dương Lợi giúp ta chắn ba lần tai họa rồi.”
Ngưu thị cũng nhỏ giọng nói:” Thúc thúc, nếu không có trưởng công chúa thành tâm thành ý giúp, A Tương có lẽ đã gặp chuyện không hay.”
Có lẽ vì thế Ngưu thị mới khép nép hạ mình như vậy, Vân Lang gật đầu, không hỏi thêm:” Bệ hạ gần đây tỏ ra rất thân thiết với ta, tới giờ ta chưa hiểu nguyên nhân là gì, A Tương, ngươi biết không?”
Tào Tương trầm ngâm một lúc lắc đầu:” Sau sự kiện Hung Nô vây công Trường Môn cung, nghe nói Vương Ôn Thư có một văn thư bí mật giao bệ hạ, khiến bệ hạ cực kỳ tức giận, nhưng lại đốt mất rồi. Ta đoán, trong văn thư đó dính líu tới rất nhiều người, khiến bệ hạ không còn ai để tin tưởng nữa, nên mới trọng dụng ngươi và Khứ Bệnh. Nếu đã dùng thì tất nhiên là phải tỏ ra thân thiết, ta thấy ngươi không nên nghĩ quá nhiều.”
Vân Lang gật gù, giải thích như thế cũng thông, bấy giờ mới quay sang bảo Ngưu thị trả lời điều nàng muốn biết nhất:” Tín Nhi rất khỏe, học tập tiến bộ nhanh, mới một năm đã có vài phần dáng vẻ học tử rồi, có mạ tốt lo gì không mọc được, qua vài năm nữa đệ muội gặp lại nó sẽ thấy không uổng kiếp này.”
....... …. …………
“ Thượng Lâm Uyển vẫn buồn tẻ như vậy.” Hoắc Quang từ chiến mã nhảy xuống, vốc một nắm đất bóp nát, để cho cát mịn trôi qua kẽ tay, hơn một năm lăn lộn chiến trường biến thiếu niên còi cọc mảnh khảnh không ngờ có thêm chút cường tráng rắn rỏi, giọng nói không còn trong trẻo trẻ con mà hơi khàn khó nghe:
“ Nghe nói đang có dịch bệnh, hoang vu một chút cũng là đúng.” Cẩu Tử lưng đeo trường đao mặt râu ria đứng bên Hoắc Quang ngày một tuấn mỹ rất tương xứng, đảo mắt nhìn quanh một vòng, cảm giác người qua lại ít hơn ít nhất ba phần:
“ Đứng ở đây thôi đã ngửi thấy cái mùi thối ở hoàng cung rồi.” Hoắc Quang rút đao chém một cành liễu to bằng cổ tay, như trút giận gì đó:
Cẩu Tử nhún vai, chuyến đi Lĩnh Nam đã thay đổi Hoắc Quang rất nhiều, khiến hắn có chút thô bạo nóng nảy, nguyên nhân chính là vì chém giết liên miên.
Một người mỗi ngày phải làm việc trái với niềm tin của mình sớm muộn cũng có một ngày biến thành kẻ điên, Hoắc Quang mới chỉ hung dữ hơn một chút thì chẳng có gì là lạ.
Khi đi qua Dương Lăng Ấp, Hoắc Quang dừng chiến mã nghĩ rất lâu mới vào.
Trạch viện Hoắc gia cách đông môn không xa, đi qua một cái chợ nhỏ có thể thấy đại môn đen xì, trong viện tử trồng rất nhiều hồng, quả trên cây vẫn còn xanh, trông cũng chẳng có vẻ to lắm.
Hoắc Quang xuống ngựa gõ vòng cửa, không lâu sau một ông già ra mở cửa, vừa nhìn thấy Hoắc Quang không kìm được run lên, vội vàng thi lễ.
Không thèm để ý thái độ của phó dịch già, Hoắc Quang ném roi ngựa cho ông già đi thẳng vào nội trạch.
Mới đi qua trung đình đã thấy một đám nữ tử ăn mặc xanh đỏ đang cười qua chạy lại cười đùa, cha hắn Hoắc Trọng Nhụ thì dùng khăn tay bịt mặt, truy đuổi sờ soạng.
Hoắc Quang mới mười bốn tuổi đã khá uy vũ hiên ngang, nhưng nữ tử kia thấy thiếu niên lang tuấn tú lạ mặt, bất giác dừng chân, trong đó có một thiếu nữ váy hồng xinh đẹp còn nháy mắt với hắn, chỉ chỉ Hoắc Trọng Như đang giơ hai tay lần mò như người mù, bảo hắn đi mau, tránh bị mắng.
Mặt Hoắc Quang âm u như trời đổ mưa, hộ vệ theo hắn đi vào, tự chia ra khống chế các điểm ra vào, đám nữ tử mới nhận ra chuyện bất thường, có giáp sĩ hộ vệ, tất nhiên là quý nhân, vì thế rối rít đứng sang bên cúi đầu.
Hoắc Trọng Nhụ chưa phát giác ra chuyện bất thường, vẫn say sưa chơi đùa, cuối cùng cũng bắt được một nàng, dí mặt vào bầu ngực nhấp nhô hít hít hô lên:” Hồng Oa, cuối cùng cũng bắt được nàng.”
Hoắc Quang lạnh lùng nói:” Phụ thân, con về rồi đây.”
Hoắc Trọng Nhụ vốn uống nhiều rượu đã mót tiểu rồi, vừa nghe câu này không khác gì sét đánh, ngã lăn ra đất, đũng quần tức thì ướt cả mảng, mùi khai bốc lên.
Thật mất mặt, Hoắc Quang giật khăn che mặt của phụ thân hắn ra, chỉ tay bảo đám nữ tử mặt mày trắng bệch vì sợ hãi, chỉ lạnh lùng nói một câu:” Hầu hạ lão đại nhân thay y phục.”
Mấy nữ tử vội vàng đỡ Hoắc Trọng Nhụ lên xúm quanh ông ta kéo nhau vào hậu trạch, thoáng cái trung đình im phăng phắc, nô phó Hoắc thị bạo gan lắm chỉ thập thò ở xa xa mà nhìn, không ai dám tới chào mừng.
Hoắc Quang đứng đó một lúc không nói gì, cảm giác nơi này thật xa lạ, quay sang hỏi Cẩu Tử:” Ta đáng sợ lắm à?”
“ Không phải, nhưng mà ngươi không nên tới thăm phụ thân ngươi, phá vỡ thói quen sinh hoạt của ông ta.”
Hoắc Quang lạnh giọng:” Do ông ta làm sai.”
“ Ông ta là cha ngươi.”
“ Chẳng lẽ trên đời này chỉ cho cha mắng con không cho con mắng cha?”
Cẩu Tử á khẩu, chỉ biết lặp lại:” Ông ta là cha ngươi.”
Hoắc Quang bước qua trung đình hỗn loạn, chẳng thấy phó dịch ra hầu hạ, đang muốn nổi giận thì thiếu nữ váy hồng kia đi tới nói khẽ:” Gia chủ không được khỏe, công tử không cần vấn an nữa.”
Cẩu Tử thấy Hoắc Quang định xông vào thì chạy tới ngăn cản kéo đi:” Về nhà, về nhà thôi, lão bà của ta đang đợi, ài dà, hai cái bà nương ngốc đó không ai trông coi, chẳng biết là gây ra trò gì nữa.”
Dương Lăng Ấp có trang viên Vân thị, nhưng lúc này Hoắc Quang chẳng có tâm tư về nhà, dẫn đám hộ vệ đi tới Xuân Phong Lâu.
Vừa mới ra khỏi nhà thì thấy một cái xe ngựa quen thuốc đỗ ở đó, rèm cửa sổ vén lên, xuất hiện thiếu nữ hoàng y mặt hoa da phấn, đôi mắt to tròn long lanh vừa ngây thơ vừa hoạt bát đang cười chúm chím, thế là Hoắc Quang người nóng bừng, ném ra một đĩnh vàng cho Cẩu Tử, không nói không rằng nhảy lên xe.
Cẩu Tử nhanh tay chộp đĩnh vàng hô lên:” Các huynh đệ, hôm nay không say không về.”
Đám gia tướng reo hò ầm ĩ, nóng lòng thúc ngựa chạy đi, chẳng mấy chốc đã biệt tăm, chẳng bận tâm tới Hoắc Quang nữa, lúc này mà còn bám theo bên cạnh chỉ làm người ta ghét.