“ Cha bảo muội tới đón huynh.” Trong chiếc xe ngựa rộng rãi thư thái của Vân thị, Vân Âm ngồi trên thảm dày nhìn Hoắc Quang, tuy lòng tràn ngập hưng phấn nhưng có chút bẽn lẽn, hơn một năm không gặp ít nhiều có chút xa lạ:
Hoắc Quang thoải mái nằm xuống xe, lẩm bẩm:” Ta tưởng rằng ông ấy sẽ thay đổi, không ngờ ông ta chẳng thay đổi chút nào.”
Vân Âm mở to mắt, suốt ruột nói:” Huynh không thể lại đánh cha mình được, như thế không hay.”
Hoắc Quang bực mình:” Ta không đánh ông ta, ông ta vừa mới thấy ta là đái ra quần rồi.”
“ Đái ra quần?”
“ Đúng, ta vừa nói một câu ‘con về rồi’ là ông ta đái ra quần, còn chưa nhìn thấy ta.”
“ Thôi, không nói chuyện đó nữa.” Vân Âm khôn khéo chuyển đề tài:” Huynh không biết, cha lại nhận mấy đệ tử nữa, chẳng vui chút nào, Tào Tín bị câm, hai chất tử với một chất nữ của huynh là ba đứa khốn kiếp, Lý Vũ thích khóc, trời ơi, ai mà ngờ một đứa to lớn như thế mà lại sợ nhện. May mà có huynh về, nếu không muội buồn chết ...”
Không cần Hoắc Quang phải hỏi, Vân Âm đã thao thao bất tuyệt kể chuyện ở nhà, khi phát hiện ra Hoắc Quang đã ngủ rồi mới thôi.
Không có lời nói thôi miên, Hoắc Quang dụi mắt tỉnh dậy:” Sao không nói nữa?”
“ Huynh đang ngủ.” Vân Âm nổi giận phồng má lên như giấu hai bánh bao bên trong:
“ Ta ngủ cũng nghe được muội nói mà.”
“ À, muội thiếu chút nữa quên mất, huynh ngủ tiếp đi, muội lại nói ... Huynh có biết không Trương An Thế cũng được cha thu làm môn hạ rồi không, giờ suốt ngày bắt bọn muội gọi là Nhị sư huynh, huynh về phải đánh hắn một trận, hắn rõ ràng nhập môn sau, phải gọi muội là sư tỷ mới đúng. Hôm trước muội hỏi hắn huynh đi tới đâu rồi, hắn nói muội là nữ nhân ngốc đợi nam nhân.” Vân Âm mặt hầm hầm kể tội:
Hoắc Quang bật cười:” Huynh ấy nói không sai, muội là lão bà của ta mà.”
“ Không được, chúng ta còn chưa thành thân, không được gọi là lão bà.” Vân Âm ngúng nguẩy không chịu:
“ Sao lại không phải, ta nói phải là phải.” Nói chuyện với Vân Âm với Hoắc Quang mà nói là chuyện vui vẻ nhất, vì chẳng phải suy nghĩ gì, nghĩ sao nói vậy:
“ À, huynh biết không, mẹ muội về nhà rồi, tuy tiền bị đại nương lấy hết, nhưng mẹ muội vui lắm, dù bị đại nương mắng cũng chẳng bận tâm. Huynh nói có lạ không? Trước kia toàn là mẹ muội mắng người ta, chưa bao giờ bị ai mắng, muội muốn đi tìm đại nương, bị mẹ muội giữ lại, nói muội còn nhỏ, chưa biết đúng sai ...”
Vừa ăn dưa hấu, bên tai nghe Vân Âm nói không ngớt, tâm tình Hoắc Quang thoải mái muốn bay lên:” Con mẹ nó, thế này mới là về nhà chứ.”
“ Không cho nói bậy, cha hôm trước nói bậy bị đại nương đuổi ra khỏi phòng ngủ, đành tới chỗ tam nương ngủ.”
Hoắc Quang cười vui vẻ:” Ha ha, sư phụ lại sợ đại sư nương à?”
Vân Âm thì thầm:” Không phải đâu, mẹ muội bảo, cha muội cố ý đấy, cha muội muốn tới chỗ tam nương ngủ, nên chọc giận đại nương để đạt được mục đích.”
Hoắc Quang thò đầu ngoạm miếng dưa hấu ở tay Vân Âm:” Sư phụ đúng là thấu hiểu binh pháp, giương đông kích tây, mà mẹ muội nói sư phụ là không đúng, kỳ thực mẹ muội hi vọng sư phụ tới chỗ mẹ muội ngủ ... Thôi, chúng ta không nói xấu trưởng bối nữa, A Âm, tiểu lâu của ta vẫn còn chứ?”
“ Hai nha hoàn xấu xí của huynh vẫn còn, giờ họ do Sửu Dung di di quản lý.”
Hoắc Quang vừa nghe vừa nhìn Vân Âm mặt trẻ con non nớt, bất giác thấy thời gian trôi đi chậm quá, Vân Âm vẫn chưa lớn, hắn có chút cảm giác không đợi được nữa rồi.
Về tới tiểu lâu quen thuộc, nhìn đông ngó tây, phát hiện ra sách khi mình đi không kịp thu dọn vẫn ở trên bàn, ngay cả trang sách lật xem dở vẫn nguyên xi như vậy, cành hoa đào cắm năm ngoái đã rụng hết hoa, để lại cái cành khô quắt trong bình.
Nhìn những thế này Hoắc Quang hài lòng, phó dịch trong nhà vẫn nhớ thói quen sinh hoạt của hắn, đó là ghét người khác đụng chạm vào thứ của mình, chỉ quét dọn chứ không di chuyển cái gì.
Thảm lông trên giường mới trải, chăn cũng mới, gối bồng bềnh, cửa sổ che rèm trắng, gió thối qua làm rèm lay động mang theo hương hoa sen ngào ngạt.
Cảm giác như chưa từng rời đi vậy, lần nữa cảm thán trong lòng, thế này mới là nhà chứ.
“ Tiểu lang muốn tắm trong chậu hay ra suối.” Sửu Dung chỉ to béo hơn chứ chẳng giảm đi chút nào nhìn Hoắc Quang xoa xoa tay, mặt đầy kỳ vọng hỏi:
Hoắc Quang buồn bực lườm Sửu Dung một cái, bà nương này điên rồi, trước kia hắn còn nhỏ đành phải mặc nàng xử trí, giờ còn muốn tắm cho hắn à, cục cằn đáp:” Ra suối.”
“ Hay để nô tỳ múc nước suối vào chậu, như thế nắm sạch hơn.”
“ Ta lớn rồi.” Hoắc Quang nói to gần như quát:
Sửu Dung bĩu môi nhìn từ trên xuống dưới một lượt:” Thế mà lớn à?”
Hoắc Quang phát từ cổ họng một tiếng gần như hổ, cầm cái chậu gỗ nhỏ Sửu Dung chuẩn bị, lấy khăn mặt rồi đi ra ao nước nóng, cấm không cho đi theo.
Thư thái ngâm mình trong ao, toàn thân truyền tới cảm giác tê ngứa như kiến đốt, Hoắc Quang nhắm mắt rên một tiếng.
Nước ấm áp dập dềnh vỗ lên ngực làm hắn lim dim muốn ngủ.
“ Tên béo chết tiệt huynh còn nhìn đệ thô bỉ như thế, ta đánh cho đấy.” Hoắc Quang vốn không muốn nói, nhưng mà Trương An Thế ngồi chồm hỗm trên đỉnh đầu hắn nhìn không chớp thì quá đáng lắm rồi, ai mà chịu được:
“ Ha ha ha, đại sư huynh, ta mang bánh tới đây.” Trương An Thế đặt một khay gỗ lớn xuống mặt ao:” Trong này có bánh trứng mà huynh thích nhất đấy ...”
Hoắc Quang lau tay cầm cái bánh cho cả vào mồm, ăn đã đời, hơn một năm ra ngoài mới biết món ăn ở nhà ngon thế nào.
“ Đại sư huynh, cần phải đề phòng Kim Nhật Đê, thời gian qua hắn cứ quanh quẩn bên sư phụ, ta nghĩ hắn muốn gia nhập Khoa kỹ Tây Bắc.”
“ Ta cũng rất coi trọng Kim Nhật Đê, nhưng điều này không có nghĩa hắn có thể vượt qua bức tường Khoa kỹ Tây Bắc chúng ta, ngay cả con cháu huân quý mang theo vàng bạc tới cầu xin còn không được, huynh nghĩ nhiều rồi. Bàn Tử, ta hỏi huynh, tu hoạch ở Thục đã tính ra chưa? Sư phụ phải chia phần cho bệ hạ, không qua loa được đâu.”
“ Chưa, thu hoạch ở Thục quá rải rác, không dễ tính, có điều tiền dâng lên bệ hạ thì đã chuẩn bị rồi, đợi tới lúc sẽ nộp.” Trương An Thế cởi quần áo nhảy ùm xuống ao:
Hoắc Quang khó chịu ra mặt tránh sang bên, một thiếu niên anh tuấn biến thành tên béo, làm người ta khó tiếp nhận:” Mai theo Hà lão luyện võ.”
Trương An Thế lắc đầu:” Ta quá nhiều sự vụ, không có thời gian.”
“ Vậy thì dừng hết lại, theo Hà lão luyện võ, đợi thể hình vừa mắt một chút còn đi cầu thân chứ.”
Trương An Thế vỗ bụng mặt dày nói:” Nam tử đại trượng phu, hình thể khôi ngô một chút có gì không tốt.”
“ Bảo huynh giảm béo là để nâng cao tỉ lệ thành công, đừng để lúc đó mất mặt, ta không khách khí.” Hoắc Quang hừ một tiếng:
“ Sao ta cảm giác mình như món hàng thế?” Trương An Thế làu bàu không thoải mái:” Muốn ta giảm béo thì phải kéo ta ra khỏi vũng bùn đất Thục chứ, nói thật đi, chuyện ở đất Thục không ổn à?”
Hoắc Quang nuốt hết cái bánh mới trầm tư nói:” Đất Thục vốn chỉ đủ 10 người tham ô, giờ liền một lúc nhảy vào trăm người, không có vấn đề sao được.”
“ Nếu đã thế ta xử trí mối liên quan ở Quan Trung, ngươi chỉ cần xử lý trong Thục, thế nhanh hơn. Giờ không khí ở Trường An lạ lắm, ai nấy chìm đắm trong hưởng lạc không biết tới ngày mai vậy, sớm muộn cũng có vấn đề, xóa dấu vết càng gọn gàng càng tốt.” Trương An Thế cẩn thận nhắc một câu:
“ Đứng xử lý hết, để lại chút manh mối cho người ta tóm đuôi, trong mắt đám khốc lại quan viên làm gì có ai không tham, đột nhiên xuất hiện một người không chút ỳ vết quá chói mắt.” Hoắc Quang xua tay:
Trương An Thế cũng đầu óc thông minh hơn người, không cần nhiều lời cũng hiểu:” Được, vậy ta khống chế trong phạm trù tham lam, không để người ta thấy chúng ta có đồ mưu bất chính, cũng không để bọn họ cảm giác bị chúng ta chơi như khỉ.”