Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 914 - Q6 - Chương 061: Thanh Trừ Hậu Họa.

Q6 - Chương 061: Thanh trừ hậu họa. Q6 - Chương 061: Thanh trừ hậu họa.

Vân Lang đang ở trong thư phòng viết chữ, đây là biện pháp tốt giúp ổn định tinh thần.

Hoắc Quang kể cho y nghe rất nhiều chuyện xảy ra ở đất Thục, dù y có chuẩn bị tâm lý vẫn giật mình, vạn vạn lần không ngờ Vệ hoàng hậu, mẫu thân và đám Lưu Cư đi xa như thế, nếu những lời đó đều xác thực, vậy thì vùng đất Hán Trung do Lưu Bang để lại đã thành đế quốc riêng của Lưu Cư.

Hơn nữa bọn họ không thỏa mãn với Hán Trung phì nhiêu, đang thẩm thấu vào Thục.

"Ta cho ngươi mới là của ngươi, ta không cho, ngươi không thể cướp!"

Câu này để Lưu Triệt nói ra quá thích hợp, đối với một con dã thú quyền lực, bất kể hành vi tranh đoạt nào cũng là kẻ địch sinh tử.

Hổ dữ có thể không ăn thịt con, nhưng rồng thì có.

Khi Chử Lang đi vào thư phòng của Vân Lang thì Hoắc Quang đang ngồi trên ghế xem sách, Trương An Thế quỳ trên thảm chỉnh lý một số quyển trục.

Vân Lang tay cầm nắm chén trà khe khẽ gõ lên chén trà, tâm trí mỗi người đều không đặt ở việc mình làm.

“ Tạ Vĩnh, quản gia của Tạ Trường Xuyên, người này phải chết ngoài ý muốn.” Trương An Thế lấy ra một quyền trục đưa Trử Lang:

“ Kẻ này có vấn đề gì?” Vân Lang nhíu mày hỏi:

“ Tiền trang cần đồng giá rẻ, đệ tử hối lộ hắn, tuy trên sổ sách không nhìn ra, nhưng nếu kẻ này mà giở trò, chúng ta sẽ bị trách tội, giết cho gọn.” Hoắc Quang nói thản nhiên như không, hoàn toàn không coi hủy diệt một mạng người sống sờ sờ ra gì:

Vân Lang thầm thở dài trong lòng:” Chênh lệch giá bao nhiêu?”

“ Bảy thành lợi.”

Hoắc Quang dứt khoát nói:” Sư phụ, quyết không thể giữ hắn.”

Vân Lang cũng tán thành:” Tiền trang vừa mới đi vào quỹ đạo, bất kể nhân tố bất ổn nào cũng phải trừ bỏ, Chử Lang, ngươi đích thân xử lý đi.”

Chừ Lang tiếp nhận quyền trục, xem hết thông tin trên đó, thuận tay ném vào chậu lửa hóa thành tro, chắp tay lên đường tức thì.

Chuyện an bài xong, trong lòng Vân Lang không hề vui vẻ, nhìn hai đứa đệ tử vừa qua loa vài câu đã dễ dàng quyết định chấm dứt một mạng người:” Ta đã bảo với các ngươi, tầm nhìn phải rộng, không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt, dù chậm một chút cũng được. Mục tiêu của chúng ta không phải tiền, bất kỳ lợi ích nào với chúng ta mà nói cũng không có quá nhiều tác dụng, chuyện chúng ta làm đều vì sáng tạo hoàn cảnh thích hợp cho sư môn phát triển. Giờ hai đứa các ngươi cả mục tiêu cũng sai, cũng không đúng, thật là ngu không thể chấp nhận.”

“ Giết người bịt miệng không phải chuyện quá lớn, thế nhưng làm một lần sẽ làm lần nữa, lâu dần rồi thành thói quen. Trí tuệ đích thực là dung nạp, là đoàn kế mọi lực lượng mới có thể tranh với trời, đấu với đất, hoàn thành cơ nghiệp vô thượng.”

Hoắc Quang và Trương An Thế đứng dậy cúi đầu lắng nghe, không nói một lời.

Vân Lang biết hai đưa này không phục, để hai thiếu niên cùng trí tuệ hơn người đối diện với đám ngu xuẩn, không sinh ra sự cấp tiến mới là lạ, cảm giác đó khiến họ sinh tâm thái lão tử là đệ nhất thiên hạ, từ đó thể hiện ra cách làm việc thô bạo tàn nhẫn.

“ Sau này thử dùng biện phép không cần giết người vẫn trừ được hậu họa.”

Hoắc Quang lên tiếng kháng nghị:” Sư phụ, không có cách như vậy đâu.”

“ Có, nhất định có.”

“ Nhưng đệ tử không dám mạo hiểm.”

Hoắc Quang đã hình thành cách tư duy độc lập rồi, Vân Lang không nói nữa, xưa nay y không có thói quen áp đặt lối tư duy của mình lên đứa bé này. Đệ tử mới đi xa về nhà, không muốn quá trách móc, từ từ uốn nắn cũng được, Vân Lang đứng dậy gọi cả hai vào bếp.

Khi Vân thị còn gian khổ thường xuyên ăn cá trê, chỉ vì tham loại cá này nhiều mỡ, thích hợp bồi bổ. Thực tế đây là loại cá ăn tạp, thích nhất ăn xác thối trong nước.

Với tính thích sạch sẽ của Vân Lang, nếu không phải bất đắc dĩ, y sẽ không ăn thứ này. Nhưng Hoắc Quang thích, cực kỳ thích, vì thế trước khi hắn về, Vân Lang sai người chẩn bị hai con cá trê thật lớn, nuôi trong nước sạch trừ đi ô uế.

Đã nuôi mười ngày rồi, trừ thay nước thì không cho ăn, chỉ thay nước, tới khi nước không còn đục nữa mới thôi.

Hai con cá như vậy chẳng cần kỹ xảo chế biến gì đặc thù, cho nhiều mỡ, nhiều gia vị, rán lên rồi rải ít hành hoa thế là xong, có ngay món ăn ngon lành.

Sư đồ ba người ngồi quanh bàn nhỏ ăn cá.

Vân Lang chỉ ăn hai miếng, tiếp đó ngồi uống rượu, Hoắc Quang và Trương An Thế ăn tới miệng đầy mỡ, đợi hai người họ ăn no rồi Vân Lang mới nói:” Tiểu Quang, tiếp theo con nên tiếp tục học tập, sau này nắm giữ sư môn mà không có học vấn hơn người thì đừng nói là đại đệ tử của ta.”

Hoắc Quang luôn nghe một hiểu ba, biết sư phụ không hài lòng với mình:” Sư phụ muốn con tu tâm dưỡng tính sao?”

Vân Lang gật đầu:” Trước kia có một cao nhân từng nói, một người có bản lĩnh nhất định cần có tu dưỡng tâm tính tương ứng mới không tẩu hỏa nhập ma. Con có dấu hiệu đó rồi đấy, bố cục của con ở Thục, Hán Trung phá hỏng cơ nghiệp có được không dễ dàng của người ta, sau đó An Thế ở Trường An phải dùng tiên gây sóng gió yểm hộ cho con, giờ lại phát sinh chuyện giết người bịt miệng.”

“ Cả ta cũng cho rằng thế là không sai, là cái giá phải trả cho con đường tiến lên, thế nhưng người khác không nghĩ thế, người bị chúng ta giết không nghĩ thế. Coi trong đại cục, bỏ qua chi tiết kỳ thực rất tàn nhẫn, trước kia ta khinh bỉ loại người ấy, giờ ta thành công biến thành loại người ta ghét rồi.”

“ Cho nên tiếp theo đây không chỉ con cần đọc sách, ta cũng phải tu tâm dưỡng tính, còn An Thế phải hoàn thành chuyện quan trọng nhất trong đời, thành hôn.” Thấy hai đứa đệ tử định phân bua, Vân Lang nâng chén rượu lên:” Cạn nào!”

Sư đồ ba người chạm cốc giữa không trung rồi thống khoái đổ rượu vào miệng.

Cùng lúc đó Phú Quý thành cũng đang hết sức náo nhiệt, vụ thu hoạch sắp tới, khách thương trời nam đất bắc cuồn cuộn đổ tới.

Đại quản gia Tạ Vĩnh của Tạ thị hai năm qua luôn là nhân vật được hoan nghênh nhất ở Phú Quý thành, vẻn vẹn một năm đã được tung hô là "thần tài". Vì bất kể là ngươi muốn hàng hóa gì, Tạ Vĩnh đều có, chu sa, đồng thô, gấm Thục, tằm, thuốc là nhiều nhất.

Khó khăn lắm mới thoát được đám thương cổ thăm hỏi nịnh hót, Tạ Vĩnh thở phào, đi bộ tới đường Văn Xương.

Đường Văn Xương trải dài từ đông sang tây dài hai dặm, ở trong thái học, con đường này gần như xuyên qua thái học chia nơi này làm hai, một bên là học đường một bên là nơi ăn ở của học tử.

Đổng Trọng Thư vốn không đồng ý cho thương cổ đê tiện vào thái học, chẳng biết Tạ Vĩnh dùng cách gì lấy lòng được ông ta, đích thân tiếp kiến người thân phận thấp kém này, phải biết rằng cho dù gia chủ Tạ Trường Xuyên cũng bị ông ta chửi mắng.

Không ngờ Tạ Vĩnh rời khỏi cái đảo nhỏ giữa hồ, Đổng Trọng Thư tuổi cao tiễn ra tới bến tàu khiến đám học tử xôn xao.

Sau đó, vốn chỉ có hiệu văn phong tứ bảo của Vân thị được vào đường Văn Xương, giờ thành chợ thương nghiệp phồn hoa nhất trong thành.

Tạ Vĩnh đi ngang qua hiệu văn phong tứ bảo của Vân thị, nhếch mép cười khinh bỉ:” Bán thứ này thì được mấy đồng.”

Tạ thị còn hai gian cửa hiệu đang sửa sang, chuẩn bị xây thêm tầng hai, mở rộng không gian, mở một gian chuyên môn phục vụ sĩ tử ca vũ yến tiệc.

Giá trúc cao đứng đầy công tượng miệt mài làm việc, Tạ Vĩnh đứng quan sát một lúc không thấy ai lười biếng thì rất hài lòng, khi hắn đang chuẩn bị đi vào cửa hiệu khác uống ngụm nước thì có người hô lớn:” Tránh ra !....”

Bình Luận (0)
Comment