Giàn giáo bị đổ, tảng đá lớn ở trên giàn dào dùng làm đối trọng văng đi, trúng người Tạ Vĩnh ...
Tiếng động ầm ầm vang lên liên tục, mọi người đều bỏ chạy không ai để ý, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu bi thảm.
Sự cố không may đó thi thoảng lại xuất hiện trong lời bàn tán của mọi người rồi mau chóng bị lãng quên.
Tạ thị cũng không truy cứu, một sự kiện tai bay vạ gió mà thôi, huống hồ Tạ Vĩnh chết rồi càng có nhiều người muốn nhảy vào vị trí đó. Tạ Vĩnh trước đó được người ta o bế không phải vì hắn, mà là vì hắn là quản gia của Tạ thị, nắm trong tay lượng lớn tài nguyên mà thôi.
Tạ Trường Xuyên khi xử lý hậu sự cho Tạ Vĩnh đột nhiên phát hiện ra gia tài của hắn nhiều bất thường, cho người tra tỉ mỉ nhận ra, hơn một năm qua hắn tham ô vô số tiền bạc của mình.
Vì thế sau khi vơ vét gia tài của Tạ Vĩnh, người nhà của hắn bị đuổi khỏi Tạ thị, rồi biến mất tăm tích.
“ Gia quyến Tạ Vĩnh chết cả rồi.” Trương An Thế đốt một mẩu giấy nói với Hoắc Quang ngồi đọc sách phía đối diện:
“ Tạ Trường Xuyên ra tay à?”
“ Ừ, Chử Lang tận mắt chứng kiến, ngay cả nơi chôn xác cũng thấy.”
“ Tạ Vĩnh có để lại sổ sách gì không?”
“ Không, kẻ này có trí nhớ rất tốt, nhiều vụ mua bán lớn đều ghi nhớ trong lòng, chưa bao giờ thấy hắn ghi lại thành văn tự, đó là nguyên nhân vì sao ta lại tìm hắn hợp tác.” Trương An Thế làm việc luôn rất cẩn thận suy tính rất sâu xa:” Giờ chỉ còn cần cân đối lại sổ sách là vĩnh viễn tiêu trừ.”
“ Bệ hạ lễ thiên thu cần chi tiêu, mừng thọ hoàng hậu, chi phí qua lại thường nhật với A Kiều quý nhân cùng Trưởng công chúa, đều là những khoản lớn, cứ viết nhiều lên vài phần là được, lại còn ai dám tra mấy vị đó sao? Còn nữa dùng vào cứu tế, phát chẩn, tế bần, quyên góp, cầu y, như vậy thể diện cũng dễ coi một chút, sư phụ đỡ trách.” Hoắc Quang cầm quạt gấp trên bàn lên, phe phẩy mấy cái, chuyện này không để trong lòng nữa, nhìn ao sen ngoài cửa sổ:” Có phải Kim Nhật Đê tới đây là đến thư phòng ngoại trạch không?”
Trương An Thế cũng quay đầu nhìn bật cười:” Hắn đang đợi Hoắc Tam đấy.”
“ Ồ, bọn họ thân thiết với nhau à?”
Trương An Thế cười ngặt ngoẽo xua tay:” Phải mà cũng không phải, hắn giúp Hoắc Tam làm bài, Hoắc Tam dạy hắn cơ sở toán học, tên này có lòng cầu học rất mạnh mẽ.”
Hoắc Quang hiểu ra cũng mỉm cười:” Kim Nhật Đê rất thông minh, Hoắc Tam dạy được vài ngày là hết chữ.”
“ Đúng vậy.” Trương An Thế cảm khái:” Chỉ cần học thêm chút gì là hắn cặm cụi không sờn, gần đây hắn mượn sách phương trình hai ẩn rồi, tốc độ tiến bộ kinh người, đáng tiếc lại là một người Hung Nô.”
Hoắc Quang tặc lưỡi:” Rốt cuộc hắn không thể quang minh chính đại, nếu hắn tìm ta cầu học, ta nhất định sẽ dạy.”
Kim Nhật Đê biết Hoắc Quang đã về, nhưng giờ chưa phải là lúc để gặp, muốn gặp Hoắc Quang thì phải làm một chút chuẩn bị, ít nhất là phải hoàn thành giao dịch với Hoắc Tam đã, nếu không một khi bị Hoắc Quang vạch trần thì bẽ mặt.
Chủ nhân Vân thị đã quay về hết, trận ôn dịch khốc liệt chỉ hoành hành Thượng Lâm Uyển có một tháng rồi mau chóng tiêu tan.
Tuy thế chín phần gà bị tổn thất, ngan vịt cũng chết quá nửa, còn về phần trâu, lợn, dê thì càng khiến bách tính Thượng Lâm Uyển đả kích hủy diệt, giờ không còn nhìn thấy cảnh gia súc từng đàn nữa.
Khi Mạnh Đại, Mạnh Nhị dẫn số ngan vịt còn sót lại từ trong Ly Sơn về, tóc đều có sợi bạc, tựa hồ già đi mấy chục tuổi, hai huynh đệ họ là người bị tổn thương nghiêm trọng nhất.
Hai người yêu gia cầm như mạng, thấy chúng chết từng đàn từng đàn, lại còn đích thân mình đào hố chôn đi, cảnh tượng đứt từng khúc ruột ấy không ai đành lòng nhìn.
“ Số ngan vịt này mạng lớn.” Mạnh Đại hai mắt đỏ ngầu nói với Hoắc Quang:
Hoắc Quang chỉ biết thở dài đồng cảm:” Thiếu đi nhiều quá.”
Mạnh Nhị lắc đầu:” Mạng lớn kết đôi với mạng lớn, sẽ sinh ra ngan vịt mạng càng lớn, bọn ta sẽ nuôi dưỡng ra được ngan vịt không sợ dịch bệnh nữa.”
Hoắc Quang cả kinh vội gài quạt lên cổ, chỉnh đốn lại trang phục, trịnh trọng thi lễ:” Các huynh nói phải lắm, Quang nông cạn, hổ thẹn hổ thẹn.”
Mạnh Đại trầm giọng nói:” Ta muốn ăn một bữa no, sau đó ngủ vài ngày, không mệt nữa sẽ chọn ngan giống, vịt giống.”
“ Vâng, vâng.” Hoắc Quang đích thân tìm trù nương, an bài họ nhất định trong thời gian ngắn nhất phải làm một bàn cơm thật thịnh soạn.
Trù nương vội vội vàng vàng đi làm.
Mạnh Nhị kéo tay Hoắc Quang dặn:” Ngươi đi nói với tức phụ ta, không phải ta không về nhà mà là không về được, bảo nàng đừng đánh ta.”
Hoắc Quang khảng khái nghiến răng nghiến lợi:” Ả dám đánh huynh, ta sẽ đánh ả, đánh chết.”
Ai dè lời vừa dứt bị Mạnh Nhị túm cổ áo tát cho một phát, rống lên:” Ta bảo ngươi nói với lão bà ta đừng đánh ta, ai bảo ngươi đánh nàng? Ngươi không biết nàng vừa sinh con không khỏe à, thằng vương bát đản, nghe thủng chưa?”
Khốn khổ Hoắc Quang vỗ mông ngựa mà sờ nhầm dái ngựa, bị Mạnh Nhị phun nước bọt đầy mặt, không dám chống trả, hứa hẹn tuyệt đối không đánh Tiểu Trùng, thêm vào sẽ nói đỡ cho hắn, Mạnh Nhị mới tha cho.
Chưa phải là tệ nhất, vừa tiễn huynh đệ Mạnh thị đi, Hoắc Quang ba chân bốn cẳng chạy một mạch ra suối rửa mặt, còn dùng cả nước suối súc miệng tới mấy lần, lúc đó quá kinh ngạc nên há mồm ra, kết quả là bị nước bọt của Mạnh Nhị ... Ọe, vừa nghĩ tới đã không chịu nổi rồi.
Chết mất! Có khi bị ám ảnh cả đời.
Rửa mặt mấy lần, dùng khăn tay lau mặt, Hoắc Quang đưa lên mũi ngửi, cảm tưởng vẫn còn mùi hôi từ miệng Mạnh Nhị, thế là vục cả mặt xuống suối tới khi gần ngạt thở mới ngẩng đầu lên.
Suốt cả ngày hôm đó, Hoắc Quang có thi thoảng lại muốn súc miệng rửa mặt, nhưng hiệu quả không cao, cuối cùng tới khi phải cắn răng mời Sửu Dung dùng nước suối nóng rát cùng với bàn chải giúp hắn triệt để tắm rửa toàn thân mới khá hơn. Sửu Dung có thủ đoạn này làm người ta yên tâm, chắc chắn không còn thứ ô uế nào nữa.
“ Ta đã nói rồi mà, trên mông Tiểu Quang có hai cái nốt ruồi, một ở bên phải, một ở bên trái, đó là dấu hiệu đại phú đại quý. Hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, kẻ nào phải trả tiền thì trả tiền, phải mời cơm thì mời cơm. Cho các ngươi biết, phàm là trẻ có nốt ruồi trên mông sẽ rất giỏi giang.”
Hoắc Quang vừa mới từ trong chòi nghỉ cho bốc hết hơi nóng trên người đi qua ao sen nghe thấy sau tường hoa có một đám phó phụ đang bàn tán về mông mình ... Tức tới toàn thân run rẩy, hắn cứ tưởng Sửu Dung thích hầu hạ mình, coi mình là vãn bối, ai ngờ chỉ muốn dùng nốt ruồi trên mông mình chứng minh chuyện khác.
Nói thế nghĩa là lúc nãy mình tắm rửa không phải có mấy chục cặp mắt bỉ ổi nhìn ngó à?
Phó phụ Vân thị giàu có thời gian nhàn rỗi nhiều nên cực thích đưa chuyện, Hoắc Quang tin, chỉ cần tới tối nay là toàn bộ Vân thị sẽ biết, thêm ba ngày nữa thì Thượng Lâm Uyển không ai không hay, tốii đa mười ngày toàn bộ Trường An sẽ biết ...
Khi Trương An Thế nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ quỷ dị, Hoắc Quang không chút do dự đấm cho một phát.
Trương An Thế ôm mùi loạng choạng lùi lại:” Sao sư huynh đánh ta?”
“ Đó là lời cảnh cáo, đừng nói vừa rồi huynh không cười chuyện ta có nốt ruồi trên mông.” Hoắc Quang mặt hầm hầm nói xong quay ngoắt người bỏ đi, đột nhiên lại nổi lên kích động giết người bịt miệng: