“Trời ơi!” Trương An Thế giơ hai tay lên trời kêu oan:” Chúng ta tắm cùng với nhau không một trăm cũng tám chục lần, sao ta không biết chứ, có gì mà cười.”
Thế cũng phải, Hoắc Quang khịt mũi, tinh queo nói:” Coi như ta đánh nhầm.”
Trương An Thế tóm cổ áo Hoắc Quang rống lên:” Cái gì mà coi như, đánh nhầm rõ ràng.”
Hoắc Quang thẹn quá hóa giận, tóm tay Trương An Thế bẻ ngược lại:” Có muốn ta đánh phát nữa không?”
“ Ngươi bệnh rồi, đây là ở nhà, không phải quân doanh, đau rồi đấy.” Trương An Thế hét lớn:
Hoắc Quang sực tỉnh buông tay ra, ân cần phủi áo nhăn cho Trương An Thế, thái độ thay đổi nhanh như chớp, cười nịnh:” Hay cho huynh đánh ta mấy cái.”
Trương An Thế xoa bả vai:” Đại sư huynh, ngươi có bệnh rồi, dễ kích động, nóng nảy, có dấu hiệu giống với Quan Quân hầu khi đánh trận về. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra vấn đề, nếu không biến thành kẻ biến thái thì sư môn ta để tiếng xấu muôn đời, thế nên nhất định phải trị bệnh, đi tìm Nhị sư nương đi.”
Hoắc Quang lạnh lùng nói:” Nhị sư nương giải phẫu thi thể ta còn đứng bên cạnh đưa dụng cụ, nhìn mấy cái xác chết thì có là cái gì đâu.”
Trương An Thế đột nhiên lấm lét nhìn quanh:” Hay là ta dẫn huynh đi Xuân Phong Lâu?”
Hoắc Quang nổi nóng:” Huynh thích làm chuyện hạ tiện cứ làm, đừng kéo ta theo.”
Trương An Thế giang tay:” Xem đi, thế này còn không phải là biến thái à, trước kia ta nói chuyện này huynh chỉ cười cho qua, quên rồi sao, ta dẫn huynh tới Xuân Phong lâu nhìn trộm, huynh còn nói thì ra là thế.”
Hoắc Quang ngờ ra trí nhớ hắn rất tốt, tất nhiên biết điều Trương An Thế nói đều đúng, mình thực sự đã khác trước kia rất nhiều, nhíu mày nhờ vực:” Có phải huynh là chó săn do sư phụ phái tới, chuyên môn bóc trần tâm tình của ta, để ta tự cảnh tỉnh đứng không? Cả Sửu Dung cũng thế, chẳng trách sao Sửu Dung to gan như vậy, cố tình chọc tức ta à?”
Trương An Thế cười lớn:” Đúng thì sao nào? Đây là dương mưu, không phải âm mưu, đợi đó còn nhiều trò hay đang đợi lắm, sư phụ nói rồi phải để huynh sụp đổ hoàn toàn, cái đó gọi là phá đi xây lại.”
Hoắc Quang hiểu ra, tiêu sái phất tay:” Ta tiếp chiêu là được.”
Nói xong sải bước rời đi, bước chân nhẹ nhõm, toàn thân sung mãn đấu chí, có thể so kè với sư phụ, đây là cơ hội hiếm có.
Vân Lang ngồi trong thư phòng xem sách rất lâu rồi, kỳ thực nói y đọc sách chẳng bằng nói là y đang ngẩn người, sách trong tay đã thời gian dài không lật rồi.
Tống Kiều từ ngoài đi vào, nha hoàn thiếp thân của nàng đặt hòm thuốc lên bàn rồi lui ra.
Vân Lang thấy sắc mặt Tống Kiều nghiêm trọng, hỏi:” Vậy là Hoắc Trọng Nhụ không sống được bao lâu nữa?”
Tống Kiều gật đầu:” Tim, thận đều không tốt, trong đó gan mất đi tám thành công năng. Tỳ thận dương hư còn có thấp độc, đây là tuyệt chứng, bệnh đã rất nghiêm trọng, thiếp đoán không quá nổi một tháng đâu.”
“ Tiểu Quang bề ngoài kiên cường, kỳ thực coi trọng tình thần, thiếp lo với tâm tính của nó bây giờ, không tiếp nhận được sự thực.”
Vân Lang đoán chừng bệnh của Hoắc Trọng Nhụ thời hiện đại là bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, thận là cơ quan tiết độc của con người, một khi mất công năng là hết cứu:” Ta đã có chút an bài trước đó rồi, xem xem có thể khơi lên ngạo khí của nó, vượt qua cửa ải này không. Nàng mệt rồi, đi nghỉ đi.”
Tống Kiều đứng dậy đi vào hậu trạch.
Vân Lang cầm sách lên cuối cùng lại bỏ xuống, nói với đồng tử hầu hạ ngoài phòng:” Gọi Cẩu Tử và Mao Hài tới đây cho ta.”
Không bao lâu sau Cẩu Tử, Mao Hài đi vào khom người nói:” Xin gia chủ sai bảo.”
“ Rút toàn bộ biện pháp bảo vệ Tiểu Quang, cho nó cô độc một mình.”
Cẩu Tử ngớ ra:” Vì sao ạ?”
“ Muốn nên nghiệp lớn thì phải khắc phục được khó khăn, trước kia cho rằng chỉ là lời bay bướm, giờ hiểu đó là lời vàng ý ngọc. Tiểu Quang trưởng thành quá nhanh, cơ sở tính tình chưa rèn luyện, phải bồi dưỡng lại.”
Cẩu Tử hiểu ra, ghé tới thì thầm:” Gia chủ, Tiểu Quang ở Lĩnh Nam từng khóc giữa đêm đấy.”
Vân Lang gật đầu, chuyện này y đọc báo cáo rồi.
Mao Hài nói thêm:” Tính tình Lưu Cư biến hóa càng lớn, nghi kỵ lại còn hỉ nộ vô thường.”
Vân Lang xua tay:” Ta không phải là cha Lưu Cư, nên ta không quản, chúng ta cũng không cần quan tâm.”
Cẩu Tử ngẫm nghĩ một lúc nói:” Trong trang tử không đáng ngại, có thể rút hộ vệ, rời trang thì một số biện pháp đề phòng không thể thiếu, có một số kẻ muốn gây bất lợi cho tiểu lang quân.”
“ Ý ta chính là thế, các ngươi cẩn thận, đừng để nó phát hiện ra.”
Mao Hài vỗ ngực tự tin:” Gia chủ, Tiểu Quang tuy thông minh nhưng còn non lắm.”
“ Trăm khó không sờn là đặc điểm chung của người thành đạt, trên người Tiểu Quang tuyệt đối không thể thiếu đặc tính này, hiểu chưa?” Vân Lang thấy hai người kia gật đầu liên cho lui ra:
….. ….
Vân Âm tuổi thì lớn hơn, kỹ thuật đánh đàn chẳng tiến bộ, cho dù là Trác Cơ tận tâm dạy dỗ cũng không tiến bộ mấy, có điều dáng vẻ nó khi đánh đàn thì cực đẹp.
Tiểu nữ hài mười một tuổi chính là lúc đang lột xác từ cô bé thành thiếu nữ, giống như sâu sắp biến thành bướm vậy, chuẩn bị nghênh đón thời khắc mỹ lệ nhất.
Vân Âm say sưa đánh đàn, mười ngón tay linh hoạt như bay múa, Hoắc Quang đứng ngoài cửa sổ loang lổ bóng cây chống cằm lắng nghe.
Tiếng đàn tình tang, không thể gọi là du dương, miễn cưỡng đúng âm thôi, nhưng Hoắc Quang thấy Vân Âm đánh đàn rất dễ nghe, vì hắn từng bị dày vò bởi tiếng đàn kinh khủng của Vân Âm rồi, bởi thế bây giờ có khúc điệu mà nghe đã là hưởng thụ hiếm có.
Trác Cơ phát hiện Hoắc Quang nhìn khuê nữ có vẻ rất hạnh phúc, một thiếu niên lang mới lớn, mũi cao, môi đường nét rõ ràng, thần thái khi cười vừa ấm áp vừa gian xảo giống hệt sư phụ, cùng với đôi mắt chân thành, khiến người thấy rất đáng tin.
Chỉ là mông có hai nốt ruồi, đây là chỗ duy nhất nàng không hài lòng.
Thấy Trác Cơ vẫy tay gọi mình, Hoắc Quang rất miễn cưỡng đi tới, nếu như chẳng phải Trác Cơ là sư nương nhỏ nhất trong nhà, là mẫu thân của Vân Âm, hắn không muốn tiếp xúc với nữ nhân mà hắn không thích lắm này.
Trác Cơ tất nhiên cảm thụ được sự xa lánh của Hoắc Quang, nàng gả đi ba lần mới vào được Vân thị, đó là vết nhơ không thể xóa được. Trước kia còn cố kỵ thể diện, giờ có tuổi rồi, không thấy cái đó có gì quan trọng nữa, cho dù địa vị ở Vân thị không cao, nàng cũng không muốn quay về căn nhà lớn cô độc kia.
“ Thích Vân Âm sao?” Trác Cơ hỏi có chút trêu chọc:
“ Vâng, rất thích.” Hoắc Quang trả lời hết sức đường hoàng:
Trác Cơ không ngờ, ngẩn ra một lúc:” Vân Âm cũng thích ngươi sao?”
“ Sư muội thích người như thế nào, đệ tử sẽ biến thành như thế đó, vì thế không lý gì lại không thích đệ tử.” Hoắc Quang tự tin nói:
“ Nếu giả như Vân Âm thích người khác thì thế nào?” Ánh mắt Trác Cơ vừa vặn nhìn thấy Kim Nhật Đê đi qua ao sen, luận bề ngoài, có vẻ là đối thủ rất xứng tầm, vì thế nói:” Ví như hắn.”
Hoắc Quang mắt thoáng qua sát khí:” Sư muội có quyền thích bất kỳ ai, nhưng nếu Kim Nhật Đê dám thích muội ấy, hắn chết chắc, á ...”
Trác Cơ tức giận đưa tay đánh vào đầu Hoắc Quang:” Đây là đạo lý của sư môn ngươi đấy à? Sư phụ ngươi đã thế rồi, giờ đến ngươi, nếu ai cũng như sư đồ ngươi thì thiên hạ còn đường sống không?”
“ Gặp phải đám tang, đệ tử sẽ nhường đường, gặp người chặt củi, đệ tử sẽ giúp đỡ, gặp người đói khổ, đệ tử sẽ bố thí, gặp người thương tâm, đệ tử sẽ an ủi.” Hoắc Quang chẳng sợ, cứng đầu giữ ý kiến của mình:” Tiền đề là đừng cướp cái gì của đệ tử.”