Vân Âm thấy Hoắc Quang tới là chẳng muốn đánh đàn nữa, vì mẹ nói làm gì cũng phải có đầu có cuối nên nó mới kiên nhân đánh hết một khúc, âm cuối cùng vừa dứt buông đàn chạy tới ríu rít hỏi:” Tiểu Quang ca, muội đánh đàn có hay không?”
Trác Cơ bĩu môi chê:” Còn kém lắm.”
“ Rất hay, rất hay, sắp diễn dịch được ý cảnh thực sự của Long Tường Thao rồi.”
Hoắc Quang khen ngợi tất nhiên có sức thuyết phục hơn đứt lời chê bai thô bạo của Trác Cơ, Vân Âm tặng hắn một nụ cười ngọt lịm tim, quay sang mẹ:” Rốt cuộc mẹ có biết nghe đàn không thế?”
Mình không biết nghe đàn? Thiên hạ còn có người chất vấn cầm nghệ của mình sao? Trác Cơ tức khí bợp khuê nữ một cái:” Đi đi, tâm tư của con đã không ở đàn nữa rồi.”
Lời nàng vừa mới dứt thì Hoắc Quang nắm tay Vân Âm chạy đi, để lại hai tràng cười quện vào nhau dễ nghe hơn tiếng đàn chục lần.
Trác Cơ đi vào gian trong, nói với Vân Lang đang nằm trên giường gấm xem sách, oán trách:” Đại lão gia, khuê nữ của ngài chạy theo nam nhân rồi kìa.”
Vân Lang di chuyển cuốn sách sang một chút, nhìn Trác Cơ tinh queo nói:” Trước kia nàng cũng vì người ta đàn một khúc mà chạy theo còn gì, khuê nữ cũng làm thế có gì lạ đâu?”
Trác Cơ nghe câu này cảm giác như có cái gì bị tắc nghẹn, ôm ngực thở một lúc mới ấm ức nói:” Không nói thế không được à, lần nào cũng muốn đâm vào tim người ta.”
Vân Lang ném cuốn sách sang bên kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy eo, cười ha hả:” Nói thường xuyên thì nàng mới thấy quá khứ phai nhạt, mới đầu có khó chịu sau này sẽ không coi ra gì nữa.”
“ Thật lắm lý lẽ méo mó.”
“ Méo mó chỗ nào, đó là quá trình tự cường hóa, cũng là tự chữa lành, ta đang trị tâm bệnh cho nàng đấy, nếu nàng sớm mặt dày vào Vân thị, đâu tới mức phải làm tiểu tứ.”
Trác Cơ tâm lý chưa đủ cường đại tiếp nhận luận điệu này, tức tối gạt tay Vân Lang đang bóp mông mình ra, đứng thật xa ấm ức quay lưng đi:” Khi đó chàng đang xuân phong đắc ý, có cần người ta sao?”
“ Lại đây, lại đây, vừa có chút lãng mạn, đừng làm hỏng.” Mùa hè ăn mặc vốn mỏng, Trác Cơ quần áo mượt mà dán sát người nàng tôn lên đường cong uyển chuyển của bờ mông tròn lẳn, đã thế vừa vặn ánh sáng từ cửa sổ chiếu xiên xiên làm dưới váy áo thấp thoáng hiện lên một bóng hình thon thả mông lung, làm Vân Lang nuốt nước bọt. Đợi Trác Cơ hậm hực đi tới, Vân Lang ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi ngang trên đùi mình, hôn nhẹ lên gò má trắng như tuyết của nàng một cái rồi nói:” Không phải ta nhờ Bình Tẩu chuyển lời cho nàng, trong nhà ta luôn có chỗ dành cho nàng à?”
Trác Cơ dựa vào lòng Vân Lang:” Tâm tư của nhân vật lớn ai mà đoán được, thiếp lo chịu nhục.”
Bờ mông tròn căng này nở của Trác Cơ là chỗ hút hồn Vân Lang nhất, cho dù đang cách một lớp lụa mỏng vẫn đầy tính đàn hồi kỳ diệu, tay cứ lưu luyến chỗ đó:” Nếu nàng thăm dò một chút, bây giờ nàng đã là đại phụ Vân thị rồi, chuyện thu lợi cao như vậy mà nàng không thử, trách được ai?”
“ Bên trọng bên khinh, Tống Kiều phải thăm dò sao, chàng chạy theo người ta.”
“ Được rồi, ở đây có ai dám coi nàng là tiểu thiếp không? Nàng sống còn tiêu diêu hơn cả đại phụ.”
Trác Cơ ưỡn ngực lên:” Vì thiếp khác.”
“ Khác chỗ nào, phải lĩnh giáo một chút.” Vân Lang cười hăng hắc, kéo Trách Cơ lên giường, bắt đầu tìm tòi khác biệt!
..... .....
Mao Hại đứng dưới cây thông cổ thụ trước đại môn Vân thị huýt sáo một cái, liền có bốn năm con sóc đuôi xù từ trên cây nhanh chóng chạy tới, nhảy lên vai hắn kêu lích rích không ngừng.
Trên cây còn có mười mấy con sóc đứng nhìn không xuống, Mao Hài tất nhiên không thèm để ý tới những con sóc không thân với mình, lấy trong lòng ra mấy quả hạch đào, cho mỗi con một quả.
Đám sóc còn lại thấy thế ào ào nhảy xuống vây quay Mao Hài kêu loạn lên, nhưng chẳng có gì hết.
“ Chỉ có tin tưởng mới có phần thưởng.” Mao Hài đặt từng con sóc trên vai lên cây sau đó đi ra ruộng.
Hoắc Quang và Vân Âm đang cầm vợt đuổi bắt bướm, cái lồng bên bằng rơm đeo bên hông Vân Âm đã đựng đầy các loại bướm đủ màu, chắc là chơi lâu lắm rồi.
Mao Hài dùng dao cắt vài cây rau, ném vào gùi sau lưng, chuẩn bị mang về cho trù nương.
Vân Âm là cô bé hiếu động, đối với cái gì cũng rất hiếu kỳ, la hét chạy tới giúp Mao Hài thái rau, chỉ là cắt rất bừa bãi, nát hết cả rau.
Mao Hài không trách, hắn nhìn Vân Âm lớn lên từ bé, lấy từ trong gùi ra một cái nỏ ngắn đưa Hoắc Quang:” Đây là sản phẩm mới, trong vòng mười bước bắn xuyên trọng giáp.”
Hoắc Quang nhận lấy cường nỏ nhỏ nhắn làm bằng thép này, đưa lên nhắm thử, hỏi:” Có người muốn giết đệ à?”
“ Người muốn giết ngươi bị bọn ta phát hiện rồi, bốn người Thục, một tới từ chiêm sự phủ của hoàng trưởng tử, còn có một gia phó của ngươi.” Mao Hài thấy Vân Âm đuổi theo một con bướm xinh đẹp rồi mới nói:
Hoắc Quang nhíu mày:” Người Thục muốn giết đệ là bình thường, dù sao đoạt tài lộ như giết phụ mẫu, còn ở chiêm sự phủ, lần này thanh trừ nội họa, để giết liền mười một quan viên nên không có gì lạ. Còn huynh nói phụ thân đệ muốn giết đệ ... Chuyện này cũng rất bình thường.”
“ Ngươi không thấy lạ?”
Hoắc Quang nhún vai:” Có gì mà lạ, ông ấy điên rồi.”
Mao Hài gật gù:” Ngươi nghĩ vậy là tốt, có thời gian thì đi thăm ông ấy, đừng can thiệp chuyện của ông ấy.”
Hoắc Quang trầm mặc trong chốc lát:” Lời của sư phụ sao?”
“ Tiên sinh không muốn ngươi để lại tiếc nuối nào ở nhân gian.”
Hoắc Quang nghe câu này sửng sốt, hỏi gấp:” Huynh nói thế là sao? Chẳng lẽ ông ấy không còn nhiều thời gian nữa à?”
“ Vô phương cứu chữa.” Mao Hài khẽ thở dài gật đầu xác nhận:
Hoắc Quang thấy đau đầu vô cùng, may là hắn vẫn khống chế được bản thân, ngửa đầu lên trời hỏi một câu không liên quan:” Có phải đã xử lý hết kẻ muốn giết đệ rồi không?”
“ Xử lý ba tên, để lại ba, một tử sĩ, một người chiêm sự phủ và gia phó của ngươi.” Mao Hài nói chuyện luôn rất ngắn gọn, xong việc là đeo gùi lên đi luôn, tiếp tục đi thăm ruộng rau hắn yêu thích:
“ A Quang, muội bắt được một con bướm đen này.”
Hoắc Quang quay người lại nụ cười tươi rói đã hiện lên môi, xách lồng chạy tới, khen ngợi một hồi rồi nói:” Muội cùng ta đi thăm cha ta được không?”
“ Đương nhiên là được, chúng ta có thể tới Dương Lăng Ấp xem giác đấu.”
Hoắc Quang nắm tay Vân Âm dung dăng dung dẻ đi về, nụ cười trên mặt hắn từ đầu tới cuối sáng lạn như của Vân Âm.
Bữa cơm tối, trên bàn chỉ có hai sư đồ, Vân Lang đẩy một chén rượu tới, Hoắc Quang hiện có lẽ rất cần thứ này.
Hoắc Quang cầm chén lên uống cạn luôn.
Thấy hắn uống nhanh như vậy, Vân Lang đưa luôn cho hắn bầu rượu, Hoắc Quang cầm cả bầu đưa lên miệng u, uống quá gấp, ho khù khụ vài tiếng.
“ Tửu lượng khá đấy.” Vân Lang gắp một miếng tai lợn ngâm dấm cho vào miệng:
“ Đệ tử ở Lĩnh Nam mà không có rượu thì không sống nổi, cho nên thích thứ này, nếu sư phụ không thích, đệ tử không uống là được.”
“ Từ góc độ y giả mà nói, uống rượu không có lợi cho thân thể, còn với nam nhân, không uống rượu thì cuộc đời vô vị. Cho nên biết tiết chế là được.” Vân Lang ăn thong thả như đang chờ đợi cái gì đó:
Hoắc Quang tò mò nhìn ra cửa:” Sư phụ đợi ai sao?”
“ Ta đợi ngươi khóc.”
Hoắc Quang lắc đầu, trong lòng hắn rất khó chịu nhưng không khóc ra được:” Sư phụ đã khóc chưa?”
“ Khóc rồi, nhất là khi bằng tuổi con thường xuyên khóc, khóc không có gì xấu hổ, không khóc mới là thiếu đi trải nghiệm tuyệt diệu trong đời.” Vân Lang luôn có luận điệu kỳ quái:
“ Trải nghiệm đó đệ tử không cần.” Hoắc Quang tỏ ra bướng bỉnh:” Sư phụ hôm nay nhàn hạ kể cho đệ tử nghe chuyện đại sư huynh thích uống rượu của phái Hoa Sơn và tiểu sư muội của hắn đi.”
“ Không phải là con không thích hắn à, thay đổi rồi sao?”
“ Đệ tử vẫn thấy tên đại sư huynh đó quá ngốc, nếu là đệ tử, làm gì có chuyện giữa Lâm Bình Chi và tiểu sư muội, đệ tử sẽ nghĩ cách giúp hắn báo thù, sau đó đá khỏi phái Hoa Sơn.”
Vân Lang cười lớn:” Không đơn giản như vậy đâu.”
Hoắc Quang nghiến răng nghiến lợi nói:” Cũng không khó, chỉ cần đạt mục đích bất chấp thủ đoạn là được, trong truyện đó, đệ tử thích nhất là kẻ tự cung, rất tàn nhẫn, dứt khoát, chỉ là sau này lại biến thành biến thái.”