Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 918 - Q6 - Chương 065: Phụ Tử Hòa Giải.

Q6 - Chương 065: Phụ tử hòa giải. Q6 - Chương 065: Phụ tử hòa giải.

Vân Lang bợp đầu Hoắc Quang một cái rồi đi, để lại hắn uống rượu một mình, sau đó kể lại cho Trác Cơ nghe chuyện hôm nay, kết luận là Vân Âm lớn lên trừ gả cho Hoắc Quang ra thì không có lựa chọn thứ hai.

“ Thứ họa hại mà chàng nuôi ra đấy.” Trác Cơ dở khóc dở cười, nghe là hiểu tương lai bất kỳ ai thích khuê nữ đều nằm trong vòng nguy hiểm:” Nữ nhi do chàng nuôi lớn, chàng muốn tìm nữ tế ra sao, thiếp làm gì có phận nói ra nói vào.”

“ Lại dỗi, Tiểu Quang có gì không hay, nó là người giống ta nhất. Mẹ nó đã chết, giờ biết cha nó sắp chết, quan hệ với Khứ Bệnh lại đạm bạc, cho nên nó muốn một người thân. Vân Âm từ nhỏ ở cùng nói, có tâm tư thế cũng là bình thường.”

Trác Cơ chép miệng:” Chàng tốt nhất nên cẩn thận, một là đại đệ tử mà chàng coi như nhi tử, một là khuê nữ bảo bối của chàng, đến lúc chúng xung đột thì xem chàng xử lý thế nào?”

Vân Lang cười méo xẹo:” Đành tin vào Tiểu Quang thôi chứ sao?”

Trác Cơ thở dài:” Chàng thông minh như thế, thiếp cũng không kém, vì sao lại sinh ra một khuê nữ ngốc.”

Vân Lang buồn bực nhìn trần nhà, cái này biết nói làm sao?

Thiên phú là thứ còn quý hơn vàng, là m ón quà mà trời cao đặc biệt ban cho người yêu thích, kỳ thực trong nhà bình thường, Vân Âm cũng rất xuất sắc, năm xưa Hà Sầu Hữu thấy nó liền mắt rực sáng muốn thu nhận, đáng tiếc lại ở Vân thị ...

Trác Cơ thấy Vân Lang hồn bay lên trời, lúc nghiến răng, lúc than thở, nắm tay y:” Đừng nghĩ nhiều, A Âm còn nhỏ, chàng còn thời gian suy nghĩ, mà, chàng có thấy Tiểu Quang đang phản kích chàng không?”

Vân Lang sực tỉnh vỗ đầu mấy cái rồi bật cười:” Đúng đấy, thằng tiểu tử thối, phản kích thật nhanh, cơ mà muốn dùng khuê nữ của ta để phản kích thì nó tựa mua dây buộc mình rồi, ha ha ha.”

Trác Cơ cũng cười đánh khẽ một cái:” Sư đồ chàng đúng là một đôi vô lại.”

….. …..

Hoắc Quang ngồi trên xe ngựa hồn vía đẩu đâu, Dương Lăng Ấp ở ngay trước mắt, hắn cứ si dại nhìn cổng thành, không có ý định đi vào.

Thành Trường An không hợp làm ăn, vì công năng chính trị của nó, Phú Quý thành thì điều kiện kinh doanh quá cao, chỉ bán buôn ít bán lẻ.

Thế nên Dương Lăng Ấp vừa vặn bù đắp khoảng trống này, thành nơi náo nhiệt nhất Quan Trung, nhân số quá nhiều, cái thành nhỏ không chứa nổi, hoàng đế hạ lệnh một tiếng, tường thành liền biến thành đồ trang trí, tám cổng thành ngày đêm mở rộng không giới nghiêm, giờ dù ở ngoài thành cũng hàng quán, nhà cửa san sát độ tấp nập không thua gì trong thành.

Xe ngựa lớn của Vân thị dừng lại làm xe ngựa sau không tiến lên được, may mà tiêu chí hoàng tộc của Vân thị rất rõ ràng, nên người sau không dám ý kiến.

Vân Âm nhìn ra tâm tình Hoắc Quang không tốt, nắm lấy tay hắn:” Huynh không vui à?”

“ Sư phụ nói cha ta sắp chết rồi, ông ấy mắc bệnh rất nghiêm trọng, đại sư nương, nhị sư nương đều chịu thua.” Hoắc Quang cười gượng:

Vân Âm không biết phải an úi Hoắc Quang ra sao, chợt nhớ tới cảnh cha an ủi Nhị sư nương, vươn tay ra ôm đầu Hoắc Quang vào lòng:” Huynh khóc đi, khóc to vào, muội khóc cùng huynh.”

Bị sư phụ ngược đãi tinh thần tới cùng cực, Hoắc Quang vốn cứng rắn đối diện với tất cả, nhưng bị Vân Âm vụng về an ủi liền đánh trúng chỗ yếu nhất trong lòng, nụ cười vẫn đeo trên môi song nước mắt trào ra như suối, gào lên như dã thú ..

Dương Lăng Ấp là tòa thành mà Hoắc Quang không muốn đối diện, hắn hận tòa thành này, chỉ muốn nó chưa từng tồn tại.

Ở trong tòa thành này, hắn bị cha bế lên xe ngựa sư phụ, ở trong tòa thành này, cha hắn giết mẹ hắn, ở trong tòa thành này, cha hắn nhìn thấy hắn sợ đái ra quần ... cha con như kẻ thù.

Sống ở Vân thị lâu, trong không khí gia đình mỹ mãn, hắn thậm chí hi vọng cha mẹ mình cũng có thể sống như thế, nhưng mẹ chết rồi, cha cũng sắp chết rồi ... Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, hi vọng mỹ hảo của hắn hoàn toàn tan vỡ.

Vân Âm khóc nức nở còn thương tâm hơn Hoắc Quang, không ngừng dỗ dành, đừng khóc, đừng khóc.

Cẩu Tử đánh xe cuối cùng cũng cười, hắn từng trải rồi, nước mắt chảy ra, rượu uống vào, đều là thứ tốt phát tiết tình cảm.

Hoắc Quang đột nhiên kéo rèm xe ra nhìn Cẩu Tử vừa mới ăn xong con gà quay đang nhàn nhã xỉa răng, nghiến răng ken két:” Ta không phải là đối thủ của sư phụ, giờ ngươi đã hài lòng chưa?”

Cẩu Tử búng tăm đi, bĩu môi coi thường:” Gia chủ chỉ sợ ngươi áp ức quá lâu thành biến thái nên muốn ngươi phát tiết ra, chứ muốn đối phó với ngươi lấy một ngón tay là đủ, ngươi ở với bọn ngốc lâu đâm ra nghĩ mình ghê gớm rồi sao? Thời gian tới ngươi không cần về, an tâm ở bên cha ngươi là được, có việc gì thì bảo Chử Lang làm.”

Hoắc Quang trầm mặc chốc lát:” Ta hiểu rồi, vào thành đi.”

Xe ngựa cuối cùng cũng vào thành, tới trước cổng Hoắc thị, lần này Hoắc Quang không lỗ mãng xông vào như lần trước mà bảo gia nhân vào thông báo, sau đó đứng bên cổng đợi được gọi mới vào.

Hoắc Trong Nhu mặt vàng vọt nắm trên cái giường lớn đắp chăn tắm nắng, có lẽ gần đây sức khỏe đột nhiên xuống dốc, biết ngày tháng không còn dài, chẳng sợ nữa rồi, vẫy tay:” Con ta, lại đây.”

Hoắc Quang đi tới bên cạnh chỉnh lại mép chắn:” Những phụ nhân hầu hạ cha đâu, sao lại để cha ở đây một mình?”

“ Khi vừa biết mắc bệnh trầm kha, ta sợ cô độc, nên kiếm họ tới chơi cho náo nhiệt, náo nhiệt qua rồi, giữ lại làm cái gì?”

“ Cha mấy năm qua phong lưu như vậy mà không để lại cho con đệ đệ muội muội nào à?”

Hoắc Trọng Nhụ lắc đầu:” Vận khí của lão phu bị hai huynh đệ ngươi lấy hết rồi, đến một quả trứng còn chẳng sinh ra được nữa là.”

Hoắc Quang lúc nãy đã khóc một trận thống khoái, hiện tâm tình bình hòa hơn nhiều, nói đùa:” Tốt, vậy không ai tranh gia sản với con.”

Hoắc Trọng Nhụ lại mong có người tranh gia sản với Hoắc Quang, để ông ta còn thể hiện tiếng nói một chút, đáng tiếc, ông ta có hai đứa con quá ưu tú, chẳng đứa nào thèm để ý chút gia sản ít ỏi của ông ta.

“ Vân thị đại nữ Vân Âm bái kiến bá bá.” Vân Âm đợi một lúc cho cha con tâm sự xong mới tới thi lễ, động tác vô cùng đẹp đẽ ưu nhã:

Hoắc Trong Nhụ vừa mới nghe tiếng, vội vàng cựa mình ngồi dậy, kinh ngạc:” Đây có phải là trưởng nữ của quân hầu và Trác đại gia không?”

Vân Lang tuy chiều Vân Âm tới vô độ, nhưng chưa bao giờ lơi lỏng giáo dục con, bởi thế khi cần lễ nghi, Vân Âm không thua kém ai, nhoẻn miệng cười:” Vâng ạ, gia phụ công vụ bận rộn không thể tới thăm bá bá, phái Vân Âm tới hỏi thăm.”

Hoắc Trọng Nhụ rối rít gật đầu, tinh thần thoáng chốc tốt thêm mấy phần:” Đa tạ quan hầu, đa tạ quân hầu, đại nữ vào phòng khách cho mát, lão phu bị bệnh, không thể để lây cho đại nữ được, không thì tội nghiệt lớn.”

Vân Âm lại thi lễ, dẫn Cẩu Tử mang lễ vật vào phòng khách.

Hoắc Trọng Nhụ nhìn theo mãi sau đó tóm lấy tay nhi tử:” Có phải nhi tức phụ của ta không? Sư phụ con có đồng ý không?”

Hoắc Quang khẽ lắc đầu:” Sư phụ không làm khó ai hết, kể cả tiểu sư muội, con có chút tâm tư với tiểu sư muội, cuối cùng vẫn phải xem tiểu sư muội có đồng ý hay không?”

“ Thế thì tốt, thế thì tốt.” Hoắc Trọng Nhụ rất tin tưởng vào tiểu nhi tử, hôn sự này quá tốt rồi, còn hơn cả đại nữ nhà Nhi Khoan, cao hứng thì cao hứng, trong lòng vẫn có lo lắng không tan:

Hoắc Quang sao không hiểu tâm tư của ông ta:” Cha yên tâm com không ở rể Vân thị, chỉ khai chi tán diệp cho Hoắc thị thôi, sư phụ cũng không cần con làm thế.”

Hoắc Trọng Nhụ cười lớn, thế là đủ rồi, không còn nuối tiếc thì nữa, cho dù có bị nhi tử giết chết báo thù cho mẫu thân cũng không sợ nữa.

Bình Luận (0)
Comment