“ Thuốc đều có ba phần độc, bất kể loại thuốc gì với phụ thân con đều không khác gì uống thuốc độc, vì gan thận ông ấy đã mất đi chức công năng bài độc, độc bệnh tích lũy trong cơ thể ngày càng nhiều , khiến các bộ máy trong cơ thể rối loạn mà chết.”
Sau khi hòa giải với cha, Hoắc Quang nhận ra mình không muốn mất đi cha sớm như thế, nên vội vàng cưới khoái mã về cầu xin sư phụ, nhưng câu trả lời của sư phụ càng làm hắn thất vọng, khẩn thiết hỏi:” Sư phụ, liệu còn có cao nhân khác không?”
Vân Lang giơ tay bợp đầu Hoắc Quang:” Sư phụ đây là cao nhân cao nhất thiên hạ rồi, trên đời này không có ai hiểu bệnh đó hơn ta nữa.”
“ Con muốn báo đáp thâm ân thì cha mẹ còn đâu nữa, chẳng ngờ chuyện xui xẻo này lại xảy ra với đệ tử.” Hoắc Quang nói xong chạy ra ngoài, hẳn không muốn người khác nhìn thấy mình khóc:
Tô Trĩ bế hai đứa con ngồi bên, giao Vân Nhạc cho Vân Lang, nàng vén áo lên cho Vân Động bú.
Vân Lang thấy khuê nữ mút chùn chụt cái vú giả bằng gỗ mềm, còn nhi tử thì ngậm núm vú của lão bà bú say sưa thì bất mãn:” Thường ngày muội cũng lừa khuê nữ của ta như thế đấy à?”
Tô Trĩ cười khanh khách:” Động Nhi ăn nhiều, Nhạc Nhi là nữ hài tử ăn ít, để ca ca nó ăn no rồi còn lại vẫn đủ cho nó ăn, dù không đủ thì chẳng phải vẫn còn vú nương à?”
Vân Lang ước lượng khuê nữ thấy nhẹ hều, lại nhìn nhi tử béo tròn trùng trục, hét lên:” Muội cứ nói cha mẹ muội bất công, chỉ thích đệ đệ muội, không thích muội, muội xem, giờ muội đang làm cái gì?”
Tô Trĩ vẫn cãi:” Nó thiếu gì sữa, có vú nương cơ mà.”
Vân Lang cố gắng để giọng mình thật ôn hòa:” Nhi tử của nhũ nương đã hai tuổi rồi, sữa làm ra có thể cho con ăn thay cơm được sao?”
“ Vậy thì uống sữa trâu.”
Vân Lang vỗ vỗ thân thể nhỏ nhắn của khuê nữ tiếp tục nhẹ nhàng nhắc nhở một câu:” Quan Trung vừa mới trải qua một trận ôn dịch chưa từng có đấy.”
Tô Trĩ ngẩn người, liền giao nhi tử đã bú tới bắt đầu phun sửa ra, nhận lấy khuê nữ cho bú.
Nhi tử rõ ràng là nặng hơn khuê nữ không ít, Vân Lang vỗ lưng cho con, chẳng biết Tô Trĩ có nghe lọt lời mình không nữa, dù sao là tư tưởng cả nghìn năm sau còn không thay đổi được, nên không quá trách nàng.
Tống Kiều đi vào thấy trượng phu bế Vân Động đi qua đi lại, đón lấy:” Đại Trường Thu tìm chàng.”
“ Chuyện gì?”
“ Tô Hoán bị Tùy Việt mang về rồi, bệ hạ muốn chàng đi nhận người.”
“ Á!” Tô Trĩ đứng bật dậy làm khuê nữ đang bú dở khóc toáng lên:
Vân Lang trừng mắt nhìn Tô Trĩ một cái, Tô Trĩ vội ngoan ngoãn ngồi xuống cho khuê nữ bú, cúi đầu không dám nhìn khuôn mặt âm trầm của Vân Lang.
Tống Kiều khuyên nhủ:” Dù sao cũng là chuyện tốt mà, chứng tỏ thể diện của phu quân thiếp rất cao, không cầu xin bệ hạ mà bệ hạ vẫn nể mặt chàng, tha cho một người chết chắc.”
Làm gì có chuyện đơn giản như thế, Vân Lang cười lạnh:” Bệ hạ chỉ thích làm chuyện khiến ta không vui, thích nhìn ta vừa căm hận lại vừa phải cảm tạ ơn đức mới đúng.”
“ Vậy coi như phu quân cho thiếp chút thể diện đi, nhận Tô Hoán về, thiếp sẽ bố trí một tiểu viện tử ở Dương Lăng, đưa sư nương tới, để hai mẹ con họ sống ở đó là được.” Tống Kiều nhún mình thi lễ, ân nuôi dưỡng báo đáp thế nào nàng cũng thấy chưa đủ:
Vân Lang còn nói gì được đây, thở hắt ra một hơi:” Sao không đón cả sư phụ nàng tới?”
Tống Kiều xấu hổ cúi đầu:” Sư phụ thiếp nay ở Lạc Dương, nghe nói mua một tòa đại viện, chuyên tâm làm phú gia ông rồi.”
“ Vậy giao cả mẹ con họ cho ông ấy, để ông ấy biết, ông ấy thoát được không phải vì vận may, mà do ta nể mặt tỷ muội nàng.”
Tống Kiều nói khó:” Phu quân, nếu đưa sư nương và Tô Hoán tới, sẽ làm sư phụ thiếp sợ vỡ mật mất, ông ấy tưởng rằng đã trốn thoát rồi, nếu biết vẫn nằm trong lòng bàn tay chàng, có thể chết bất kỳ lúc nào, sống trong nơm nớp lo sợ thì còn tư vị gì? Huống hồ ông ấy vứt bỏ sư nương, kệ nhi tử sống chết, giờ đối diện với họ thế nào?”
Tô Trĩ rơm rớm nước mắt, nhưng trước mặt Vân Lang không dám khóc, sợ chọc giận y, y sẽ không đi nhận Tô Hoán về.
Nhìn tiểu sư muội tâm cao khí ngạo bị dày vò thành như thế, Vân Lang lòng mềm nhũn, xua tay:” Được rồi, được rồi, ta đi nhận người, tùy các nàng bố trí.”
Vừa ra ngoài phòng thì nghe tiếng khóc của Tô Trĩ, làm Vân Lang phiền loạn, lắc đầu đi tìm Đại Trường Thu.
Lại nhìn thấy cái mặt âm không ra âm, dương không ra dương của Lưu Triệt, Vân Lang đành quỳ gối cúi đầu, đợi hắn xử trí.
“ Có biết cái gì cứu mạng tiểu cữu tử ngươi không?”
Vân Lang dập đầu:” Nhờ ân điển của bệ hạ.”
“ Sai.” Lưu Triệt gập văn thư trước mắt lại:” Vì hắn vô dụng cứu bản thân, loại người đó không hợp làm quan, trẫm cho hắn quan chức, nên sai ở trẫm. Trẫm xá tội cho hắn cũng đoạt quan tước của hắn, trả lại cho ngươi, từ nay trở đi ở chuyện này, trẫm không nợ gì ngươi nữa.”
Vân Lang hiển nhiên biết Lưu Triệt nhắc chuyện lợi dụng người Tô thị hãm hại y khiến y quán đốt thành tro, vô cùng kinh ngạc:” Bệ hạ nói thế làm vi thần hổ thẹn.”
Lưu Triệt bực mình:” Ân điểm của trẫm mà cũng không đổi được một câu thật lòng của ngươi, chuyện ở y quán là do trẫm an bài, ngươi lại không biết sao?”
Vân Lang kiên quyết lắc đầu:” Biết cái gì ạ?”
Mặc dù biết câu này chỉ coi như đánh rắm, Lưu Triệt vẫn hài lòng xua tay:” Nhận tiểu cữu tử của ngươi về đi.”
“ Vi thần tạ ơn.”
“ Bất kể là trẫm cho hắn bao nhiêu, hắn đều muốn nhiều hơn, tới lúc sắp chết mới biết sám hối, đúng là chuyện vô vị.”
…..
Vương Ôn Thư gặp Vân Lang có chút lúng túng, ấp úng hồi lâu không dẫn y đi gặp Tô Hoán. Người vào tử lao của hoàng đế chưa ai sống mà ra được, Tô Hoán là người đầu tiên.
Vân Lang tưởng tượng ra được Tô Hoán trong tử lao gặp phải đãi ngộ gì, thở dài:” Sống là may mắn lớn rồi, mỗ cũng không yêu cầu nhiều.”
“ Vậy phiền quân hầu tự đi nhận người, Tô Hoán không chịu rời phòng giam, sợ bị đưa đi chém đầu.” Vương Ôn Thư thấy Vân Lang thông tình đạt lý như thế, không che dấu nữa.
Đi vào địa lao, toàn thân Vân Lang không thoải mái, bên trong âm u, chỉ có đuốc chiếu sáng cháy xèo xèo, thi thoảng có tiếng kêu thảm.
Vương Ôn Thư bỗng nhiên cảm thán:” Quân hầu đúng là anh hùng.”
Vân Lang liếc nhìn qua tù phạm đầu bù tóc rối, ánh mắng hoảng loạn:” Muốn hưởng thụ vinh hoa thì phải có hi sinh, đâu ra ngồi không hưởng lộc.”
“ Quân hầu nói phải lắm, Tùy thường thị ở Đại Châu chém chết 174 người, mang về thụ hình 31 người, chỉ duy nhất một mình Tô Hoán được đưa ra, điểm này quân hầu nên biết.”
“ Nên biết cái rắm, lão tử không biết gì hết.” Vân Lang hừ một tiếng bỏ lại Vương Ông Thư mặt đầy kinh ngạc đi sâu hơn vào bên trong:
Phòng giam của Tô Hoán như thấm trong dầu vậy, đó là máu đóng lại, chẳng biết qua bao đời phạm nhân trong chịu lau chùi, mơ hồ nhìn ra bóng người.
Không nhận được đãi ngộ từ Vân Lang, Vương Ôn Thư chẳng có vẻ gì khó chịu, giờ Vân Lang đang chức quyền, có được thánh sủng, y có tư cách đó, đợi ngày y thành tù phạm, hắn muốn làm gì thì làm rồi, đó là phép tắc sinh tồn của Vương Ôn Thư:” Người đâu, thắp đèn.”
Hai ngục lại đốt đèn lồng mở cửa sắt đi vào phòng, nương theo ánh đèn tù mù, nhìn thấy bóng đen run lẩy bẩy trong góc, ngục lại muốn kéo hắn ra, hắn kêu gào thảm thiết, tiếng kêu đó làm Vân Lang dù có chút phẫn hận cũng tiêu tan nhiều.
“ Tô Hoán!” Vân Lang gọi một tiếng:
Vừa nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Hoàn hai tay ôm đầu cố sức chui vào góc, la hét điên loạn:” Đừng giết ta, đừng giết ta, tỷ phu ta sẽ tới cứu ta, giết các ngươi, giết các ngươi …”