Vương Ôn Thư nhún vai:” Quân hầu thấy rồi đấy, từ khi bị bắt, hắn chỉ nói đúng câu đó, ai hỏi cũng vậy, phải nói thể diện quân hậu đáng tiền, Tùy Việt, Triệu Vũ đều bỏ qua cho hắn, hạ quan trước khi xử trí cũng phải xin ý chỉ của bệ hạ. Kết quả bệ hạ miễn cho hắn, cả cháu ngoại của Nhi Hoan còn không thoát ....”
“ Xem ra Vân mỗ làm người cũng thành công lắm, ít nhất không bị bốn mặt thụ địch.” Vân Lang chắp tay qua loa với Vương Ôn Thư một cái, cao giọng lên:” Tô Hoán, ta là Vân Lang, mau cút ra đây, chúng ta về nhà.”
Tô Hoán nghe thấy tên Vân Lang mới sực tỉnh, dáo dác nhìn quanh, tới khi thấy đúng là Vân Lang chắp tay sau lưng đứng ở cửa phòng gian thì như gắn lò so ở chân lao vút ra, dùng cả chân lẫn tay ôm chặt lấy chân Vân Lang, cứ thế khóc nức nở.
Vân Lang quát hắn đứng lên, Tô Hoán như không nghe thấy, ôm càng chặt, hết cách đành phải cứ thế kéo hắn ra ngoài, xem ra tinh thần đã tới ranh giới thác loạn, cố gỡ hắn ra lúc này có khi không chết cũng điên dại.
Có người còn sống để ra ngoài làm địa lao tức thì trở nên nhốn nháo, đủ loại tù phạm hình thù dị dạng đứng lên, phát ra âm thanh thảm thiết nhất, ủy khuất trên đời, giãi bày oan khuất của mình.
“Vân hầu, cứu hạ quan, hạ quan oan quá, hạ quan vô tội.”
“ Ta mới là oan uổng nhất.” Tô Hoán ôm chân tỷ phủ nên có chút tâm tư phản bác, sợ có người oan uổng hơn thay thế vị trí của mình ôm càng chặt, thiếu mỗi điều dùng cả răng cắn chân Vân Lang nữa mà thôi:
Vất vả lắm mới kéo lê được cục nợ ra ngoài trời, lúc này Vân Lang mới nhìn rõ bộ dạng Tô Hoán, mới trên 20 mà tóc đã bạc quá nửa, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn, năm ngón tay thấy cả xương trắng.
Vương Ôn Thư ngượng ngùng nói:” Vào đình úy phủ, trước tiên là dùng hình rồi mới hỏi chuyện.”
Vân Lang hời hợt nói:” Có thể sống mà ra ngoài là hiếm có rồi, Vân mỗ không trách đình úy.”
“ Thế thì tốt, thế thì tốt.” Vương Ôn Thư né tránh ánh mắt Vân Lang, vội vàng chắp tay một cái rời đi, nói thế nào thì tâm trạng Vân Lang tốt được mới là lạ:
Tô Hoán buông tay ra rồi, tham lam hưởng thụ ánh mặt trời, hai mắt rơi lệ.
“ Về thôi, tỷ tỷ ngươi đang đợi ở nhà.”
Vân Lang chẳng muốn ở lại chốn địa ngục này, xoay người đi luôn, đi một bước là Tô Hoán theo sát một bước, chỉ cần thấy người là lập tức nấp sau lưng Vân Lang, sợ bị bắt.
Còn chưa tới được con đường nhỏ nối Trường Môn cung với Vân thị thì đã thấy một đám đông lô nhố đứng đợi, Tô Hoàn nhác thấy bóng Tô Trĩ chạy tới hết tốc lực, lao thẳng vào người nàng ôm chặt không buông, hai tỷ đệ khóc vang trời.
Tống Kiều lau nước mắt:” Lần này đệ ấy hẳn là hiểu quan trường đáng sợ rồi.”
Vân Lang gật đầu:” Hiểu ra thì người cũng phế rồi.”
Tống Kiều nhìn Tô Hoán gần như không nhận ra được nữa, sụt sịt mắng:” Đám người đó làm sao tàn độc như vậy?”
“ Không tàn độc chút thì sao làm quan được, vinh hoa phú quý thiên tử ban chưa bao giờ dễ hưởng thụ cả.”
Tống Kiều lo Tô Trí mới sinh con thương tâm quá độ sinh bệnh sai người mang càng khiêng Tô Hoán đi tắm rửa băng bó, không ngờ hai nàng còn cẩn thận thỉnh cầu cả Hà Sầu Hữu ra mặt.
Hà Sầu Hữu nãy giờ chỉ đứng nhìn, đi đám nữ nhân đi cả rồi mới nói:” Người trải qua đại hình của đình úy phủ chưa ai sống quá mười năm, có điều ở đây nhiều y giả, nói không chừng có thể giúp hắn củng cố bản nguyên, sống thêm vài năm nữa.”
Vân Lang không yêu cầu nhiều hơn:” Chuyện này coi như kết thúc, nhưng ta lo rằng bệ hạ đang dùng Tô Hoán đã chặn họng ta thôi.”
Hà Sầu Hữu nhíu mày:” Ngươi nghĩ rằng người tiếp theo bệ hạ ra tay có quan hệ mật thiết với ngươi.”
“ Ta nghĩ bệ hạ hiểu lầm rồi, cho rằng ta và Tạ Ninh chí giao sinh tử thì cũng cùng một giuộc với Tạ Trường Xuyên, ta chuẩn bị phái người đi nói với Tạ Ninh, bảo hắn tự cầu phúc.” Lần này cứu được Tô Hoán ra là do nhiều nhân tố kết hợp lại, trong đó không thể không kể vấn đề Lưu Triệt hiểu lầm, Vân Lang không biết rốt cuộc là phúc hay họa:
..... .....
Hoắc Quang đẩy một cái xe lăn bốn bánh đưa Hoắc Trọng Nhụ đi chào hỏi láng giềng, gương mặt vốn vàng vọt giờ có chút sắc hồng, tâm tình khoan khoái lắm.
Thời gian qua Hoắc Trọng Nhụ dẫn nhi tử đi bái phỏng tất cả thân tộc, để bọn họ biết, sau này Hoắc Quang là chủ nhân mới của Hoắc thị, hành trình vô cùng mệt mỏi ấy, lại không khiến thân thể bệnh tật của ông ta thấy vất vả, vẫn cứ cẩn thận nhắc nhở nhi tử từ việc lớn tới việc nhỏ.
“ Con à, đừng coi thường hôm nay chỉ toàn bái phỏng tư lại, nhưng chính bọn họ mới là người thực sự quản lý cả thiên hạ, chuyện lớn bọn họ không thể tác động, nhưng chuyện nhỏ nào không phải qua tay họ?”
“ Mười mấy năm qua cha tốn kém trên người bọn họ mấy chục vạn quan tiền, nhưng chưa bao giờ nhờ tới họ, bởi thế bọn họ nợ nhà chúng ta rất nhiều. Nhất là mười tám người Hoắc thị ta, bọn họ đều là ngục lại, đừng tùy tiện dùng, một khi dùng là phải dùng hết tác dụng, họ sẽ lấy mạng trả ân tình.”
“ Đúng là rất hữu dụng.” Hoắc Quang hiểu đạo lý này, cúi xuống khuyên nhủ:” Cha, đừng nói nữa, cha nghỉ một chút đi, hôm nay cha mệt rồi.”
“ Không sao, không sao, cha không mệt chút nào.” Hoắc Trọng Nhụ cười hết sức vui vẻ, tiếp tục nói:” Cha con tuy làm tư lại cả đời, song tự có môn lộ của mình. Hoắc thị ta là môn hạ Trường Bình công chúa, nhưng từ khi Trường Bình hầu tinh giản thế lực gia tộc, chưa thừa thế lui ra, khi đó là 15 năm trước, hộ tịch còn hỗn loạn chưa quy củ như bây giờ, cha có thể làm chút thủ đoạn.”
“ Khi đó cha nghĩ Tào hầu bệnh nặng, hệ Trường Bình đi xuống, nên chuẩn bị rất nhiều, ai dè Tào hầu lại khỏi bệnh, càng có xu thế con hơn cha, khiến mọi sự chuẩn bị của cha trôi theo dòng nước.”
“ Có điều vẫn còn nhiều người dùng được, sư phụ con quyền thế ngợp trời, mơ hồ pha bỏ vài quy tắc nhỏ, giờ trong giới tư lại có người gọi y là quyền thần, một khi xảy ra vấn đề sẽ là chuyện lớn. Thời buổi này không tin được ai, cứ chuẩn bị vẫn hơn.”
Hoắc Quang chỉ vâng dạ, lúc này bất kể cha hắn nói gì, hắn sẽ không ngỗ nghịch.
“ Đại ca con quá cương liệt, như thế không được, sẽ đắc tội với tất cả mọi người, bởi thế không thể lâu dài được. Bất kể là đại ca hay sư phụ con, chỉ là nơi tạm dừng chân thôi, không phải nơi có thể nương tựa lâu dài.”
“ Số tiền mấy năm qua con đưa, kỳ thực ta không tiêu mà bố trí một trang viên ở huyện Chu Chất dưới rặng Tần Lĩnh, chuyện này đừng nói với sư phụ con, đây là chuyện riêng của Hoắc thị ta.”
“ Vâng!” Hoắc Quang mũi cay xè, cố nén nước mắt:
“ Con đi mãi không về, mà Vân Lang đối đãi với con như con ruột, khi biết y còn lại giao toàn bộ Khoa kỹ Tây Bắc cho con, cha tuyệt vọng , cha mất đại ca con, lại mất con ... Cha không dám hỏi, sợ chuốc lấy họa sát thân, thế là làm ra bao nhiêu chuyện ngu xuẩn ..” Hoắc Trọng Nhụ nói tới đó có chút nghẹn ngào:
“ Cha, chuyện qua rồi, giờ hài nhi vui lắm.” Hoắc Quang gượng cười, nhưng hối hận tới tim muốn tan nát, khi đó hắn quá si mê theo đuổi học vấn mới mẻ, quên mất người cha là tư lại nhỏ, đầu óc bình thường, nào hiểu được sâu xa, chỉ biết lo được lo mất.
Chợt nhận ra, truy tận gốc, cái chết của mẹ là do mình gây ra, mắt mình hướng lên trên nhìn thứ cao xa mà không biết thứ phía dưới, nếu mình về nhà nhiều hơn, trò chuyện với cha mẹ nhiều hơn, đâu tới mức này.