Tô Trí ngốc nghếch nhìn mẫu thân cho đệ đệ bú, Tô Hoán thì hết sức bất đắc dĩ, nhưng đành dựa vào lòng mẹ ngậm lấy bầu vú khô quắt đã chẳng thể làm ra chút sữa nào.
Trên mặt Tô thị không còn vẻ si dại thường ngày, không la hét nữa, nhi tử bà yêu thương nhất về rồi, cho nên muốn đem thứ tốt nhất của mình cho nhi tử.
Mẹ cho con bú là cảnh ôn nhu nhất trên đời này, khuôn mặt Tô thị lúc này cũng thế.
“ Rất tốt, Tô Hoán trải qua kiếp nạn đáng sợ, lúc này có người toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, sẽ tiêu trừ được sợ hãi trong lòng.” Vân Lang vuốt má Tô Trĩ an ủi, đúng là cảm thấy rất tốt, đầu óc nhạc mẫu đã hỏng vẫn nhận ra nhi tử, thật hiếm có, nói không chừng kỳ tích xuất hiện. Cho dù nhạc mẫu không thể khôi phục lại, có nhi tử làm đồ chơi, hai mẹ còn có thể an ùi nhau sống vui vẻ phần đời còn lại:
Quan trọng hơn hết, Tô Trĩ hoàn toàn khôi phục.
Nhưng có người lại bắt đầu hoảng loạn, Tạ Ninh vội vội vàng tới tìm Vân Lang.
Vừa mới gặp lại, Tạ Ninh nhỏ giọng hỏi:” Chuyện này có thật không?”
Vân Lang hỏi lại:” Ngươi không nhận ra chút dấu hiệu nào à?”
“ Hai năm qua Tạ thị đại phú đại quý, thu nhập vượt quá sản nghiệp và bổng lộc của phụ thân ta, ta tới hỏi ông ấy, ông ấy bảo ta cút xéo. Còn nói là ta không muốn ông ấy sống tốt lành nên tới nguyền rủa, mong ông ta chết sớm để tiếp nhận Tạ thị.” Tạ Ninh đau đớn nói:
Vân Lang nhíu mày, nói đơn giản:” Chạy đi!”
“ Nếu lời hầu gia nói là thật thì ta chạy đi đâu được chứ?” Tạ Ninh cười khổ:
“ Bệ hạ đang chỉnh hợp Ngọc Môn Quan, Dương Quan, hi vọng có thể dùng tướng sĩ quen thuộc biên ải, tổ hợp đại quân thám báo, dẫn đường cho năm sau xuất quan. Bệ hạ trưng cầu ý kiến bọn ta, ta kiến nghị Triệu Phá Nô làm thủ lĩnh, ngươi làm Phó nhị tướng quân, cả Khứ Bệnh và Đại tướng quân đều đồng ý, tuy có kẻ phản đối, nhưng vấn đề hẳn không lớn, thông qua kết quả để xem cái nhìn bệ hạ đối với ngươi thế nào.”
“ Ta sẽ đi Trường Môn cung cầu kiến bệ hạ.”
Tạ Ninh đứng lên, tay đấm mạnh vào ngực một cái, sải bước đi luôn, sớm ngày nghênh tiếp vận mệnh phán xử còn tốt hơn chờ đợi mỏi mòn.
Vân Lang cũng tán đồng hành vi này, Lưu Triệt ghét nhất người nấp trong bóng tối làm chuyện dơ dáy, hắn có một tâm thái gần như cuồng vọng, đó là chỉ cần là người hắn nhìn trúng sẽ đi theo con đường hắn an bài.
Đã tới tiết Bạch Lộ (sương trắng), đây là mùa thoải mái nhất, tốt nhất trong năm, thế nhưng Quan Trung vẫn nóng nực, chút sương trắng buổi sớm chẳng giải quyết được gì, phải đợi có trận mưa dài thì thời tiết mới thay đổi.
Quốc chủ Lĩnh Nam tiến cống hai con voi trắng, hai con voi này rất hay, thấy hoàng đế còn biết quỳ gối, vô cùng thần kỳ.
Lưu Triệt mừng lắm, muốn coi hai con voi trắng này làm điềm lành, thế nhưng thấy Vân Lang hứng thú nghiên cứu hai cái tai to như quạt của con voi liền bỏ ý định này, tránh nói ra thành trò cười cho tên khốn kiếp đó.
“ Voi trắng chẳng qua là voi thường mắc bệnh bạch tạng thôi, giống Dương bà bà bán bánh hấp ở Dương Lăng.”
Quả nhiên là cái giọng điệu chướng tai đặc trưng của Vân Lang, chuyên phá hỏng niềm vui của người khác, đem thần vật trong lòng hoàng đế so với bà già da trắng toát bán bánh:
“ Hổ trắng, báo trắng, hươu trắng đều vậy, do bệnh mà ra.” Tào Tương tỏ vẻ cao thâm:
Lưu Triệt bấc giác nhìn con hổ trắng trong chuồng thú của mình, cảm thấy rất mất hứng, mấy con dã thú đều là thú bệnh sao?
“ Khởi bẩm bệ hạ, Vĩnh An hầu nói năng bừa bãi, vô cớ sỉ nhục thần vật, xin bệ hạ làm chủ cho ngoại thần.” Lĩnh Nam quốc tả tướng Bùi Nhân cực kỳ bất mãn, rời hàng mong hoàng đế giáo huấn Vân Lang:
Lưu Triệt mỉm cười:” Ngươi đã xưng là ngoại thần rồi, muốn trẫm vì ngoại thần xử trí thần tử của mình là sao?”
Bùi Nhân tái mặt, nghe ra ý chẳng lành, muốn biện giải vài câu, nhưng bị đám người Hồng lư tự kéo đi tiếp tục uống rượu.
Công Tôn Hạ thân là thừa tướng, tất nhiên phải là người đầu tiên nâng chén chúc mừng hoàng đế có được kỳ thú, nay tác dụng của thừa tướng chỉ có thế.
Ý chỉ chinh phạt Lĩnh Nam đã phát ra, đại quân của Lộ Bác Đức đã xuất phát, một lộ quân nữa của Lý Tức mai phục bên Mai Sơn Ngũ Lĩnh, hai đội quân này qua Lĩnh Nam, hội họp ở nước Nam Việt thì chuyện diệt quốc là chắc chắn.
Cho nên lúc này Nam Việt quốc có hiến lên lễ vật gì cũng vô ích mà thôi, Bùi Nhân sở dĩ còn sống, là vì sở thích muốn vờn đối thủ song mới nuốt của Lưu Triệt.
Lễ vật hiến lên tất nhiên do hoàng đế chọn trước rồi tới hoàng hậu, A Kiều, Trường Bình rồi tới thừa tướng, tam công, triệt hầu, đại tướng quân, phiêu kỵ tướng quân, vệ tướng quân, còn lại tự có quan viên Hồng lư tự coi là phúc lợi phát quan viên khác.
Hoắc Khứ Bệnh chọn một nghìn cân sơn, lão bà hắn nói đồ sơn mài trong nhà không còn nhiều, Tào Tương lấy một đấu trân châu, Vân Lang chọn hai khúc gỗ đen xì làm Lưu Triệt ngạc nhiên lắm.
Đồ tiến cống ắt bất phàm, nhưng so với trân châu, đồi mồi, xà cừ thì gỗ dù sao là thứ kém giá trị nhất, Lưu Triệt thắc mắc:” Vân khanh, vì sao lại chọn hai khúc gỗ?”
Vân Lang chắp tay:” Vi thần không dám tham lam, thuận tay mà lấy là được.”
Làm gì có chuyện Lưu Triệt tin lời rắm thối của y, thuận tay cầm chén lên mời không thèm nói nữa.
Tào Tương rất gian, dụ:” Một đấu trân châu đổi một khúc gỗ của ngươi nhé.”
“ Mười đấu thì may ra.”
Tào Tương bĩu môi, hắn cũng không nhìn ra giá trị thứ này không muốn cược quá lớn:” Thế thì miễn.”
Gỗ hoàng hoa lê ở Đại Hán chưa phải thứ quý giá, Vân Nam tin rằng ở đảo Hải Nam có nhiều lắm, đây là thời ăn no mới là chuyện hàng đầu thì gỗ chỉ là thứ để xây nhà sưởi ấm thôi.
Nhất là ở Quan Trung, người ta chỉ là núi quá cao, rừng quá dày, dã thú quá nhiều, nên tất nhiên gỗ chẳng là gì.
Thứ này mang về để đó, mấy trăm, nghìn ngăm sau, con cháu bại gia có cũng thứ đem bán.
Tửu yến diễn ra rất vui vẻ.
Hoàng đế đại yến thiết đãi quần thần thường dùng chén thanh đồng tước, cái thứ này rất sâu, chứa được nhiều rượu, tửu lượng của Vân Lang không tệ, hứng trí lên có thể uống tưới bảy tám chén, chẳng say, nhưng cái bụng không còn chỗ chứa nữa.
Hoắc Khứ Bệnh uống liền vài chén có phần say, đứng dậy nói:” Bệ hạ, thần trước giờ chỉ tác chiến ở đất bắc, không biết cổ người nam có cứng không, có chịu nổi đại kích của thần không?”
Lưu Triệt cũng đã ngà ngà say, cười khà khà:” Mãnh hổ đất bắc không giỏi đi thuyền, khanh cứ đợi xem giao long của trẫm lập công đi.”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống, mắt vẫn nhìn Bùi Nhân, liên tiếp uống rượu.
Tào Tương nổi hứng ba hoa:” Không có cơ hội đi Lĩnh Nam, thật đáng tiếc.”
Công Tôn Ngao cười khảy:” Các ngươi mà đi Lĩnh Nam chỉ nhục thanh danh Bắc quân chúng ta.”
Công Tôn Hạ thấy người Bùi Nhân run rẩy, mặt trắng bệch, vỗ vai hắn:” Ngươi về Lĩnh Nam thì cũng chỉ thành tù nhân, không bằng ở lại Trường An đi, tránh bôn ba vạn dặm.”
Bùi Nhân giật nảy mình, cắn răng một lúc rời bàn đi ra, quỳ sụp xuống hô:” Nghịch tặc Triệu Kiến Đức không chịu tuân vương hóa, ý đồ dựa vào mảnh đất nhỏ chống lại vương sư, không biết tự lượng sức, thần xin đi đầu đại quân, dẫn con dân Lĩnh Nam quy thuận vương hóa, giết phản nghịch Triệu thị.”
Lưu Triệt cười ha hả:” Xem ra Lĩnh Nam không phải chỉ toàn phản nghịch, trẫm vui lắm.”
Vân Lang nhìn Công Tôn Hạ kéo Bùi Nhân đi như dắt dê, ngáp dài:” Tửu yến nên kết thúc rồi chứ?”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, bi thương nói:” Sau khi trời sáng, hẳn Lộ Bác Đức tiến quân.”
Tào Tương an ủi tên hiếu chiến này:” Chúng ta đâu thể trải qua tất cả mọi cuộc chiến được?”
“ Không có chí lớn.” Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt với Tào Tương rồi bỏ đi:
Phối hợp với hoàng đế diễn kịch xong, không cần ở lại nữa, Vân Lang đứng dậy yêu cầu Tùy Việt sai người mang hai khúc gỗ về Vân thị, sau đó chân mềm nhũn đi theo Hoắc Khứ Bệnh rời Vị Ương cung.
Đêm không trăng, gió lành lạnh, đi được một lúc người tỉnh táo hơn.
Hoắc Khứ Bệnh dừng bước nói:” Tạ Ninh đi rồi, đem thê nhi phó thác thê nhi cho chúng ta.”
Tào Tương cười lạnh:” Tạ Trường Xuyên xong rồi, trên tiệc không thấy ông ta, chắc được Vương Ôn Thư mời đi uống rượu.”
Vân Lang lắc đầu:” Lòng dạ bệ hạ vẫn quá hẹp hòi.”
Hoắc Khứ Bệnh kích động đấm một phát vào cột:” Hận không thể lập tức xuất quan, khỏi phải chứng kiến mấy chuyện này, ta nhẫn nhịn lắm rồi.”