Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 922 - Chương 069: Vân Lang Khuyên Gián.

Chương 069: Vân Lang khuyên gián. Chương 069: Vân Lang khuyên gián.

Ôi thiên tử nổi giận, thây chất trăm dặm, máu chảy thành sông.

Đây không phải là chỉ câu nói khoa trương của Tung Hoành gia đâu, nó còn biểu lộ tầm trọng yếu của thiên tử.

Lưu Triệt trước kia giết người càn rỡ hung tàn, chỉ sợ thiên hạ không biết uy nghiêm của hoàng đế ở đâu, giờ cùng với quốc lực ngày một đi lên, hắn làm việc lại kín đáo hơn nhiều.

Người Quan Trung lâu lắm rồi không thấy cảnh đồ sát quan viên, ai cũng nghĩ hoàng đế thu lại đồ đao rồi, kỳ thực là hiểu lầm thôi, giờ hắn thích làm việc đó một cách âm thầm.

Cả nhà Tạ Trường Xuyên mất tích.

Mới hôm qua còn tưng bừng chúc mừng tam nhi tử của Tạ Trường Xuyên đầy tháng, giờ thì trạch viện trống không.

Tạ Ninh khi đi ra sức nhét đầy người vào Vân thị, trong đó có quần thể lão bà đông đảo của hắn, sau đó chọn hai con ngựa ở Vân thị, lấy hai bộ khải giáp ở Hoắc thị, kiếm một cái xe ngựa từ Tào thị, dẫn theo hai gia tướng đã theo hắn rất lâu đi Dương Quan.

Vân Lang không biết lần này hắn có lập được quân công mới không, quân công cũ của hắn và cả tài phú vì lỗi lầm của cha hắn mà bị hoàng đế tước đoạt toàn bộ.

Tạ Ninh 29 tuổi, đúng vào tuổi sung mãn nhất, từ khi rời Trường Môn cung đi ra, không khác gì bị rút xương sống, may tinh thần còn chưa sụp đổ, chuẩn bị ra biên quan tiếp tục khổ nạn, lấy lại tín nhiệm của hoàng đế.

Thậm chí hắn không có tư cách gặp phụ thân lần cuối, trước khi đi hướng về phía nhà mình dập đầu một cái rồi đi.

Gia cảnh biến hóa nghiêng trời lệnh đất, đám lão bà tham ăn lười làm của Tạ Ninh sau khi vào Vân thị, đại lão bà dẫn theo đám tiểu lão bà khẩn cầu Tống Kiều an bài cho họ một số công việc, bọn họ không muốn ăn không ngồi rồi ở Vân thị.

Chờ đợi mãi trận mưa đầu tiên của mùa thu cuối cùng cũng tới, mưa không ta nhưng rả rích mãi, làm lòng người chứa đầy một nỗi buồn.

“ Có kiến thức này, thiếp thấy Tạ thị vẫn có thể huy hoàng lại.” Tống Kiều trở mình, đặt cằm lên ngực trượng phu:

“ Không có cơ hội, chẳng liên quan gì tới tài hoa cả, bản lĩnh có cao tới mấy mà hoàng đế không dùng cũng uổng thôi. Tạ Ninh cũng không phải mang suy nghĩ lập công đi Dương Quan đâu, hắn chỉ hi vọng có chút quân công để Tạ thị đừng bị liệt vào hàng ngũ tội tù mà thôi. Tạ thị muốn quật khởi phải trông vào đời sau, đời này hủy rồi.”

“ Năm ngày trước tiểu thiếp của Tạ Trường Xuyên tới y quán khám bệnh còn hống hách lắm, dè đâu chỉ vẻn vẹn vài ngày thôi chỉ còn đại trạch trống không.” Tống Kiều tâm địa hết sức thiện lương ít khi ghét ai, càng ít nhớ thù:” Phu quân, bệ hạ có giết Tạ Trường Xuyên không?”

Vân Lang đã suy nghĩ chuyện này:” Giết thì không, nhưng đầy đi Hoành Đảo thì khó tránh.”

Tống Kiều nghe bàn tán cũng biết đó là hòn đảo nhỏ, dài không quá bốn dặm, rộng không quá một dặm, đa phần là đá, trước kia đã có rất nhiều người bị đày lên đó, giờ nếu cả Tạ thị nữa riêng cái ăn thôi đã chẳng đủ, khẽ thở dài:” Thế thì chẳng thà xử tử ở Quan Trung còn có chút thể diện.”

Vân Lang im lặng không đáp, bên ngoài nước mưa rơi rào rào trên lá trúc, giống như tằm ăn lá dâu vậy.

Tạ Ninh là bằng hữu của Vân Lang, khi ở Bạch Đăng Sơn, Tạ Trường Xuyên cũng có thể xem là vị trưởng giả đôn hậu, còn luôn muốn nhận Tô Trĩ làm con nuôi.

Nhưng trở về Trường An liền xảy ra rất nhiều biến hóa, một hán tử như cương thiết, vậy mà rơi vào ổ ôn như liền mau chóng sụp đổ.

Vân Lang đôi khi nghĩ, để lại sự uy hiếp của Hung Nô với Đại Hán không phải là chuyện xấu, để quần thần biết, thiên hạ chưa bình an, mọi người phải cẩn thận.

Nhưng Lưu Triệt cuối cùng vẫn sẽ diệt Hung Nô, chưa có được thiên mã phía tây, chưa lấy hết bạch ngọc Côn Lôn, hắn sẽ không dừng, lòng tham của hắn là không đáy, không ai kiềm chế được.

Mưa thu vẫn cứ tí tách không ngừng, Vân Lang không ngủ được khoác áo đứng dậy, ra bên bàn mài mực, Tống Kiều khơi tâm đèn lên, giúp y trải giấy, đợi trượng phu hạ bút.

" Thần Vân Lang khấu bái: Người xưa có câu, con người ta thường sai rồi mới sửa; lòng có bực tức mới căm phẫn đứng dậy. Thể hiện trên nét mặt, ý muốn lộ ra lời nói, sau đó mới được người khác hiểu. Nếu trong nước không có đại thần kiên trì giữ phép tắc và người hiền giúp vua, lại không có ai lo bị địch quốc nước ngoài xâm phạm, một quốc gia như thế thì sẽ bị diệt vong. Bởi thế có thể hiểu cái lẽ tại sao con người có thể sống trong nỗi gian truân nhưng lại chết trong nỗi yên vui."

Vân Lang viết (Tự hội luận) suốt cả một đêm, đến giờ ngọ xuất hiện ở trên bàn của Lưu Triệt.

Lưu Triệt thích lắm, vỗ bàn khen hay, gọi A Kiều tới xem cùng.

“ Nàng xem, nàng xem, cái tên gặp việc là lẩn tránh đó, không ngờ lần này từ sự kiện Tạ Trường Xuyên rút ra bài học, cảnh cáo trẫm đừng cho rằng sau khi thiên hạ thái bình thì có thể kê cao gối ngủ kỹ, đao thương vào kho, ngựa thả núi nam ... Ái chà chà, có phải Vân Lang không thế?”

A Kiều ghé đầu tới nhìn:” Mặc dù giống ông già lảm nhảm, nhưng Vân Lang dâng lên bản tấu khuyến cáo bệ hạ như thế, thật hiếm có.”

Lưu Triệt cười khà khà:” Trẫm cũng nghĩ thế, toàn thiên tấu chương lấy Tạ Trường Xuyên ra làm ví dụ, nói người này ở Bạch Đăng Sơn anh dũng thế nào, về Trường An vài năm đã thành tham quan ô lại, từ việc nhỏ nhìn ra chuyện lớn, trẫm muốn đem bản tấu này chiêu cáo thiên hạ.”

A Kiều bĩu môi:” Thứ Vân Lang viết ra thì mấy người coi trọng, phải do bệ hạ đích thân chấp bút, nhân chuyện Tạ Trường Xuyên giáo huấn thiên hạ, cảnh cáo bọn họ Đại Hán còn chưa tới lúc kiêu căng tự mãn. Nay đánh bại Hung Nô không khó, bình định thiên hạ không khó, khó ở chỗ thực sự hướng tới thịnh thế chưa từng có.”

Mưa vẫn cứ rơi.

Đã sáu ngày liên tiếp rồi, nếu như còn không dừng, kê sắp chín sẽ thối ngoài ruộng mất, năm nay gia súc gia cầm ở Thượng Lâm Uyển đã gặp họa, bất kể thế nào cũng không thể phát sinh thêm thiên tai nữa.

Lương thực chủ yếu của nông gia là kê, lúa mạch và gạo làm ra mùa hè dùng để nộp thuế, huân quý không quá để ý tới thu hoạch mùa thu, vì trong kho lương của họ đầy ắp, nhưng nông gia thì không, họ dựa vào lương thực mùa thu để sống qua hai mùa đông xuân dài dằng dặc.

Đang lúc ấy thì Vân Lang nhận được báo tang, khẽ thở dài, Hoắc Trong Nhụ có thể kiên trì tới bây giờ không dễ dàng. Y biết, sống thêm một canh giờ với Hoắc Trọng Nhu mà nói là thêm một canh giờ dày vò.

Mười ngày trước Hoắc Trọng Nhụ cơ bản không ăn uống được, các cơ quan đã dừng hoạt động, mười ngày này là mười ngày khốc hình, nếu không phải muốn bồi thường Hoắc Quang thêm một chút, có lẽ đã chết lâu rồi.

Hiện giờ Hoắc Quang chuẩn bị trống giong cờ mở tổ chức tang lễ cho phụ thân, Vân Lang là sư phụ tất nhiên phải toàn lực ủng hộ.

Ha quản sự của Vân thị là Bình Tụng và Lưu Bà tức thì dẫn hơn trăm phó dịch tới Dương Lăng Ấp, loại tang lễ quy cách cao này, gia phó của Hoắc Quang chưa đủ tư cách.

Khi Vân Lang tới nơi thì Hoắc Khứ Bệnh đã thay áo tang, quỳ trước linh đường đáp tạ thân hữu, Hoắc Quang ở tiền viện đón khách, giữ vẻ mặt đúng lễ nghi, Bình Tụng ở trước cửa xướng tên khách tới viếng, Lưu Bà ở hậu viện bố trí tiệc cảm tạ.

Trường hợp thế này huân quý làm gì có tâm tình ăn uống, tặng lễ xong miễn cưỡng uống một chén rượu rồi vội vã rời đi đợi ba ngày sau tới tiễn đưa Hoắc Trọng Nhụ.

Tiệc chủ yếu là chuẩn bị cho láng giềng, bọn họ tới trước linh cữu khóc mấy tiếng, nhắc tới cái tốt thường ngày của Hoắc Trọng Nhụ, tặng chút quà nhỏ làm đồ cúng, thế là dẫn cả nhà theo chuẩn bị ăn cơm ở Hoắc thị.

Tư lại không phải là quan, tuy sinh tiền Hoắc Trọng Nhụ có hai đứa con tài giỏi, nhưng khi chết không có cơ hội được hoàng đế phong thưởng, vì thế chỉ được để ba ngày rồi phải đem chôn.

Trước kia Đại Hán rất lưu hành quy củ để tang ba năm, nhưng từ khi hoàng đế để tang cho mẫu thân hai mốt ngày thì chuyện để tang ba năm không phải là quá thường thấy nữa.

Bình Luận (0)
Comment