Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 923 - Q6 - Chương 70: Mùa Thu Hỗn Loạn. (1)

Q6 - Chương 70: Mùa thu hỗn loạn. (1) Q6 - Chương 70: Mùa thu hỗn loạn. (1)

Mưa thu vẫn rơi như trước, chẳng hề có ý muốn dừng, chỉ nhỏ hơn một chút, khí trời vì thế cũng chuyển mát, không còn nóng khiếp người nữa.

Vân Lang ở Hoắc thị ba ngày sau đó về nhà, tang lễ cực kỳ náo nhiệt khép màn.

Tổng thể mà nói Hoắc Trọng Nhụ là tư lại được tổ chức tang lễ long trọng nhất Đại Hán, riêng hầu tước đến tế bái đã có 5 người.

Để tang chỉ có Hoắc Quang, còn Hoắc Khứ Bệnh thì không, hắn và Hoắc Trọng Nhụ không có danh phận cha con, để tang là phá hỏng quy củ, rất bất lợi cho mẫu thân hắn.

Nên nhớ từ năm Nguyên Sóc thứ tư có Đại triều lễ do Triệu Vũ định ra, không chỉ có sức ước thúc với quan viên mà còn với cả bách tính.

Mưa không dừng, lương thực gặp nạn đã thành định cục, vì thế vô số nông dân dẫn theo nô lệ đội mưa thu hoạch, đồng ruộng đâu đâu cũng có đám đông náo nhiệt, khiến cơn mưa lạnh mang tới chút nhiệt độ.

Tiết thu hoạch, hoàng đế dừng triều hội, triều đình dừng hoạt động, tất cả mọi người tập trung vào một công tác, riêng Vân Lang ở trong phòng mộc hai ngày.

Đến ngày thứ ba y đưa cho Tống Kiều một chuỗi vòng:” Cho nàng cái này.”

Tống Kiều nhận lấy nghi hoặc:” Bằng gỗ sao? Sao chàng lại đi làm thứ này?”

Vân Lang mỉm cười thoải mái đáp:” Nhàn rỗi làm chút đồ chơi, cái này dùng càng lâu càng bóng, nàng ngửi xem, có mùi hương thương thoảng giúp tỉnh táo.”

Tống Kiều mân mễ trong tay, quan sát kỹ, càng nhìn càng thấy thích:” Những hạt châu này kích cỡ như nhau, hiếm có.”

“ Nàng thật là, làm từ cái khuôn ra, không giống mới là lạ.” Vân Lang móc trong ống tay ra thêm tám chuỗi vòng nữa, nhiều như hàng chợ:

“ Đường đường Vệ tướng quân mà chàng bận rộn hai ngày làm việc này?” Tống Kiều thấy trượng phu thật đáng thương:

“ Ta làm những chuỗi vòng này là để cho mọi người thấy mỗi tấc đất trong thiên hạ đều không dư thừa, có trời mới biết trong đất có thể sinh ra thứ kỳ chân dị bào nào.” Vân Lang kéo xuống cái mũ rất lớn cho hành động của mình:

Tống Kiều không tin, che miệng cười:” Chỉ có chàng mới coi một vùng man hoang là bảo bối, thiên hạ đã rộng lớn chưa từng có, bệ hạ lại sắp bắc chinh, tới lúc đó đi từ nam tới bắc tốn cả đời, cần nhiều đất thế làm gì?”

Người thời đó cho rằng thế giới vô hạn, ông trời nhân từ, sẽ cho mỗi người đủ đất đai để sống.

Thực tế là tài nguyên luôn hữu hạn.

“ Đất đai cứ nhiều một chút, sau này con cái có ăn hại quá cũng đủ cho nó phá vài năm.” Vân Lang cười giải thích ngôn luận của mình:

Sau đó Vân Lang vẫn tiếp tục chui vào phòng mộc cùng mộc tượng hì hụi, rồi Vân thị có cái bàn hoàng hoa lê đẹp đẽ khiến người ta ghen tỵ, một cái ghế hoàng hoa lê làm người ta nhìn thấy không quên.

Tào Tương cho rằng thứ này đẹp hơn cả sơn mài, đáng lẽ nên dùng mười đấu trân châu ra đổi mới đúng, giờ khúc gỗ biến thành châu báu, nói ra người ta cười rụng răng.

Đồ tốt như vậy A Kiều tất nhiên có một bộ, Trường Bình có một bộ, Vân Lang muốn tặng Lưu Triệt một bộ, nhưng vì danh dự của mình nên thôi.

Tư Mã Thiên ở trong Vân thị giám sát từng cử động của hoàng đế, nếu Vân Lang đem tặng, thế nào cũng bị chụp cho cái danh nịnh thần. Hiện Vân Lang bắt đầu ghét Tư Mã Thiên, đoán chừng Lưu Triệt càng ghét, tên này sở dĩ tới Vân thị là chuẩn bị viết tác phẩm Sử Ký lưu truyền thiên cổ.

Tầng hầm đã dọn dẹp xong, hắn đợi sau khi trận tuyết đầu tiên đổ xuống sẽ chui vào hầm viết, tới giờ Vân Lang không hiểu cái sở thích quái đản này từ đâu mà ra.

Chuẩn bị cho hắn sơn cư hoàn cảnh ưu mỹ, cửa sổ đón nắng, không khí tươi mát, cực kỳ thích hợp sáng tác thì hắn lại chui xuống hầm.

“ Trước khi ta chết, Sử Ký không diện thế.” Tư Mã Thiên vừa ăn uống nhồm nhoàm vừa trả lời câu hỏi của Tào Tương khi nào kiệt tác của hắn hoàn thành:

“ Chẳng may ngươi chết rồi, ta phát hiện sách của ngươi toàn lời chửi bới ta thì ta đi đâu tìm ngươi lý luận?” Tào Tương rất cảnh giác:

Tư Mã Thiên không thèm trả lời.

“ Bất kể khen hay chê đều là nhân vật sử sách, ngươi lên cao hứng mới phải.” Vân Lang vỗ vai khuyên nhủ:

Tào Tương khịt mũi không tán đồng, gia thế hắn đã tới mức này không vào sử sách mới là chuyện lạ, hắn chỉ lo tên cứng đầu ương ngạnh hơn lửa này viết bậy, bởi thế dùng phương thức xử lý quen thuộc:” Một nghìn lượng hoàng kim, ngươi phải nói tốt cho nhà ta.”

Tư Mã Thiên không chút do dự gật đầu ngay:” Tối nay mang tiền tới.”

Tào Tương mừng lắm đang định sai phó dịch về nhà lấy tiền thì Vân Lang kéo lại:” Đừng làm chuyện lấy bánh bao thịt ném chó.”

Tư Mã Thiên trừng mắt lên:” Ai là chó?”

Vân Lang không chút khách khí, chỉ mặt nói:” Chính ngươi.”

Tào Tương nổi giận:” Ngươi bảo hắn lừa ta à?”

“ Bao năm qua hắn sớm thành lưu manh rồi, giờ ngươi dùng tiền, đợi khi hắn chết, ngươi phát hiện ra hắn viết điều bất lợi cho mình, chẳng lẽ ngươi moi hắn trong mộ ra mà đòi? Hơn nữa ngươi có nghe thấy hắn hứa với ngươi chưa, vừa rồi hắn chỉ gật đầu bảo ngươi buổi tối mang tiền tới, đừng để bị mắc lừa.” Vân Lang hết sức tỉnh táo vạch trần gian kế của Tư Mã Thiên:

Sử quan rất nghèo, mấy năm qua Tư Mã Thiên nếu không phải đi theo Vân Lang khắp nơi kiếm được ít tiền tài, muốn sống thư thả một chút rất khó, dù sao Trường An vật giá đắt đỏ tới mức không phải phú quý không an thân rồi.

“ Có chuyện muốn cầu hai vị hầu gia.” Tư Mã Thiên ăn no uống say xong mới ợ một tiếng, đề xuất yêu cầu:

Tào Tương hừ một tiếng, còn chưa hết giận vì vừa rồi suýt nữa bị lừa:” Ngươi còn mặt mũi mà nhờ vả người ta nữa à?”

Tư Mã Thiên ưỡn thẳng lưng lên, nói rất đường hoàng:” Trần Thiệp lập Trương Sở quốc, tự lập làm Sở vương, tiểu nhân đắc chí, kiêu sa dâm dật, Giả vương Ngô Quảng bị Điền Tang giết, Trần Thiệp không hối lỗi quên lời hứa cùng hưởng phú quý, thân cận tiểu nhân, xa lánh hiền thần, đuổi mãnh tướng, cuối cùng bị xa phu Trang Cổ giết, ôi chao thương thay.”

Nghe hắn lải nhải một hồi Vân Lang và Tào Tương chẳng hiểu tự nhiên nói chuyện thời Chiến Quốc xa lắc xa lơ này làm gì?

Tư Mã Thiên mở cái bọc đem theo, lấy ra đầu lâu xương sọ đặt lên bàn:” Đây là thủ cấp của Trần Thiệp.”

Vân Lang và Tào Tương nhìn nhau.

“ Quân hầu mấy ngày trước dâng Tự hội luận, bệ hạ hết lời khen, còn đích thân soạn văn chương, ban hành thiên hạ, muốn bách quan không kiêu ngạo, lập công mới. Mỗ gia nghĩ rất lâu mới lấy bảo vật gia truyền ra, nhờ hai vị hầu gia đem thủ cấp Trần Thiệp hiến cho bệ hạ, văn chương đó cùng thủ cấp Trần Thiệp càng trực quan, có tác đụng cảnh tỉnh.”

Vân Lang nghi ngờ đưa tay chỉ cái đầu lâu trắng hếu:” Đây thực sự là thủ cấp của Trần Thiệp à?”

Tư Mã Thiên cười ha hả, lấy bút chấm mực thật đậm viết hai chữ "Trần Thiệp", đẩy cho Vân Lang:” Giờ thì đúng rồi.”

Tào Tương há hốc mồm mãi mới thốt lên lời:” Thế này cũng tùy tiện quá đi.”

“ Thật thì sao, giả thì sao, chẳng qua là cái thủ cấp, đạo lý trong đó thì không sai là được.”

Vân Lang vỗ đùi đánh đét:” Nếu thế ta dùng gỗ hoàng lê khắc cái đầu lâu hiến cho bệ hạ, để bệ hạ chơi hàng ngày, tặng cái đầu lâu này có khi mang tội khi quân, còn tặng thứ chế tác bằng gỗ thì có tác dụng như tấu chương khuyên gián, hiệu quả hơn nhiều.”

Tư Mã Thiên tán đồng:” Nếu vậy thì phiền hầu gia chế tác tinh xảo vào.”

......

Hôm nay dừng ở đây nhé.

Bình Luận (0)
Comment