Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 924 - Q6 - Chương 71: Mùa Thu Hỗn Loạn. (2)

Q6 - Chương 71: Mùa thu hỗn loạn. (2) Q6 - Chương 71: Mùa thu hỗn loạn. (2)

Vân thị không thiếu thợ khéo.

Một khúc gỗ mau chóng dưới dao thợ mộc biến thành cái đầu lâu đẹp đẽ.

Thủ cấp bằng gỗ hoàng hoa lê của Trần Thiệp sau khi làm xong biến thành thứ bảo vật âm u, lấy màu vàng đạm làm sắc màu chủ đạo, đặt dưới ánh đèn hào quang lưu chuyển bốn phía.

Lưu Triệt sau khi nhận được thứ này sờ bề ngoài trơn bóng của nó hồi lâu, nói với A Kiều đang lần chuỗi vòng:” Thủ cấp của Trần Thiệp đấy.”

A Kiều giơ chuỗi vòng ở cổ tay trắng như tuyết lên:” Thứ không tệ, dù là vật bình phàm rơi vào tay Vân Lang cũng đẹp hơn rất nhiều.”

Lưu Triệt búng cái đầu lâu cười:” Trần Thiệp quên lời hứa ‘được phú quý, không quên nhau’, bị chúng bạn xa lánh, bị xa phu giết chết, không đáng cho trẫm ghi nhớ. Có điều kẻ này dùng sức một mình khơi lên loạn cục thiên hạ, trẫm không thể không phòng, nếu thiên hạ xuất hiện kẻ như Trần Thiệp, nhất định phải giết ngay.”

A Kiều nói giúp:” Bệ hạ, Vân Lang tựa hồ không có ý đó đâu.”

Lưu Triệt cười không đáp, khuyên gián hoàng đế là công việc cần trình độ, mục đích của Vân Lang là ở gỗ hoàng hoa lê, muốn dùng nó để trói chặt đảo Hải Nam, không tới mức bị vứt bỏ uổng phí.

Đế quốc phát triển lên phía bắc kỳ thực không hay, phương bắc nghèo, kẻ địch hung hãn, phương nam giàu, kẻ địch yếu đuối.

Trong mắt Vân Lang, Giang Nam và Ngô Việt là đất lành hiếm có, trong trong mắt người Quan Trung thì đó là vùng man hoang mà thôi.

Người Hán không coi trọng phương nam, đến khi phương bắc không sống được nữa mới nam tiến, tiến hành đại nghiệp khai phát phương nam gian khổ tuyệt luân.

Trong đó không gì hơn thời Ngũ Hồ loạn Hoa, bách tính Trung Nguyên phải bỏ nhà cửa cho người Hồ phóng hỏa, bỏ ruộng tốt cày cấy bao năm cho người Hồ chăn ngựa.

Còn người Hán phải lặn lội đầm lầy đấu tranh với cá sấu, vào rừng rậm đấu tranh dã thú, khai phát vùng trời mới.

Người biết trước tương lai rất thống khổ, biết rõ tai họa tương lai, lại không có sức thay đổi nó, Vân Lang rất sợ nghĩ tới thời đại đau khổ sau này, nếu như chẳng biết cái gì khả, vui vẻ hưởng thụ thịnh thế này có phải là hạnh phúc biết bao.

Người vô tri luôn sống rất khoái hoạt.

Ổ vịt đầu tiên của Mạnh Đại, Mạnh Nhị cuối cùng đã được ấp ra, huynh đệ họ vì thế ăn mừng một phen, khi Vân Lang tới nơi bọn họ đã ăn sạch một cái đầu lợn, mặt đất vứt bừa bãi ba bốn vò rượu, huynh đệ họ cũng say nhũn ra như bùn.

Vân Lang vô cùng hâm mộ, rõ ràng là Mạnh Đại Mạnh Nhị mời mình tới chúc mừng, giờ thì hay rồi, khách còn chưa tới mà họ đã uống lăn quay ra đất.

Sai gia phó chiếu cố hai thứ bảo bối khiến người ta dở khóc dở cười này, tâm tình Vân Lang cũng giống như bầu trời kia, đã trời trong mưa tạnh.

Mặt đất còn chưa được mặt trời sấy khô thì gió thu đã kéo tới, lá cây mau chóng khô héo, rất nhiều lá lễu xanh chưa kịp vàng đã bị gió thu thổi rụng khỏi cành, rơi đầy đất.

Lương thực mùa thu tổn thất hai thành nhưng không ai bận tâm, dưới thiên tai như thế mà có thu hoạch đã là hiếm có rồi.

Khi Hoắc Quang về thì sương đã xuống, ở ngoài đồng hoang hơn một tháng không kiến thiếu niên này tiều tụy, càng trở nên ôn hòa, có vẻ đã hoàn toàn điều chỉnh lại được tâm thái bất ổn do chuyến đi tây nam gây ra, thế mới nói, trên đời này phúc họa thật khó lường.

Trước khi sương xuống là thời điểm Vân thị thu hoạch cải thảo.

Năm nay mưa nhiều, cải thảo mọc rất tốt, Vân Lang rất thích ăn cải thảo qua sương, như thế nó không có vị rau xanh, hơi ngọt, dù ăn sống cũng rất ngon.

Vân Lang thích thu hoạch cải thảo, cho nên Hoắc Quang cũng đi theo sư phụ.

Cải thảo từng cây trắng xanh mập mạp, Hoắc Quang chặt một cây, bỏ lá già bên ngoài, ném cho Trương An Thế đùa một câu:” Đây là sính lễ của huynh đấy, cầm cẩn thận đấy.”

Trương An Thế thuận tay cho vào gùi sau lưng:” Thật keo kiệt.”

“ Này đừng có mà coi thường nhé, thứ này vài năm trước còn có thể đem đổi tước vị đấy.”

Trương An Thế xì một tiếng:” Huynh cũng đã nói là mấy năm trước rồi còn gì, giờ đem cải thảo khắc bằng ngọc thạch đi cầu thân còn may ra.”

Vân Lang đặt một cây cải thảo lên xe, đứng dậy cười:” Lão tặc Nhi Khoan lúc nào cũng nói mình trong như nước, sáng như gương, lần này ngoại sinh của lão, bôi một tảng bùn lên mặt lão cho lão hổ thẹn không dám gặp ai. Ta gửi thiếp hai lần, đều nói bị bệnh nằm giường không còn mặt mũi gặp cố nhân, hai ngươi thấy sao?”

Hoắc Quang khịt mũi coi thường:” Lão tặc ấy chẳng qua vòi lễ vật của sư phụ thôi, thấy sư phụ cứu được Tô Hoán nên giở trò, muốn sư phụ cứu đứa ngoại sinh Lương Như Ý của ông ta, Lương Như Ý là cái tên ở sau lưng chuyên kiếm tiền cho Nhi thị, nếu không có hắn, lão tặc đừng hòng sống một cách tiêu diêu không cần cầu tới ai.”

Trương An Thế lắc đầu phủ quyết:” Tuyệt đối không thể, nếu sư phụ tới lao ngục cứu ngoại sinh của ông ta ra, đệ tử thấy không đáng.”

Vân Lang thu hoạch được kha khá rồi, gùi trên lưng đã nặng trĩu, ước lượng có thể thu hoạch thêm chút nữa:” Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có nhìn trúng khuê nữ nhà người ta không, nếu có, sư phụ đi tìm A Kiều quý nhân chưa chắc không thể cứu người ra, cho dù không thể thì A Kiều quý nhân cũng có thể tác hợp cho hôn sự của ngươi, lão tặc không dám từ chối đâu.”

Trương An Thế gãi đầu:” Khó nói, đệ tử bận nhìn mông, không nhìn mặt, người ta lại mang khăn che mặt.”

Hoắc Quang kinh ngạc:” Không thể nào, mặt thì che mà mông lại không à?”

Trương An Thế cười khằng khặc:” Nàng ấy cong mông lên xe làm ta ngứa ngáy.”

Cả ba cùng phá lên cười, đó là cách nói chuyện thường nhật của sư đồ bọn họ.

Ở Đại Hán nói tới ái tình là luôn làm người ta vô cùng thương tâm, bất kể nam hai nữ, chẳng ai cho rằng ái tình là cơ sở hôn nhân, với huân quý, ái tình càng là trò cười.

Hôn nhân chỉ là sự rằng buộc nhân tình thế thái thôi.

Trương An Thế cũng vậy, hắn không cho rằng ái tình là nhu yếu phẩm của cuộc sống, thong thả bồi dưỡng tình cảm, chẳng bằng quan sát nữ tử đó có dễ sinh nở không.

Tương tự viên minh châu trên tay Nhi Khoan biết Trương An Thế nhìn trộm mình, vì thế không khoe ra mỹ mạo mà là cái mông tròn trịa kinh người.

Vân Lang không hứng thú đi thay đổi quan niệm ái tình hôn nhân của hai đứa đệ tử, nếu thực sự bồi dưỡng chúng thành nam chính trong bộ phim truyền hình não tàn đời sau, thì trong hiện thực Đại Hán này, dứt khoát sẽ thành bi kịch.

Ví như Cẩu Tử, vì ái tình mà bôn ba vạn dặm, bỏ nhiệm vụ được giao, còn sống đúng là do tử thần ngủ quên.

Hoắc Quang cho vào gùi Vân Âm một cây cải thảo nhỏ, sau đó ném vào gùi Lưu Bà thích đi theo gia chủ vài cây cải thảo vừa to vừa nặng mới phủi bùn dính trên tay, hỏi Trương An Thế:” Nghĩ được cách cứu cữu gia của huynh chưa?”

Trương An Thế đáp thản nhiên:” Kỳ thực giết cho bớt chuyện, Lương Như Ý qua lại làm ăn với Tạ thị, tuy chúng ta làm gọn gàng rồi, không có gì đáng lo, nhưng chẳng cần gì cứu kẻ như thế, Nhi Khoan mà vì vậy bỏ lỡ cơ hội thông gia với nhà ta là thiệt thỏi của ông ta.”

“ Đừng nên quá tính toán như vậy, ảnh hưởng tình cảm phu thê sau này.” Vân Lang lắc đầu, lòng đã có quyết định:” Để ta đi tìm Triệu Vũ, vị lão quan đó từ khi đầy đi Thụ Hàng thành, tính tình thay đổi rất nhiều. Xem có khi dùng được.”

Bình Luận (0)
Comment