Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 925 - Q6 - Chương 72: Mùa Thu Hỗn Loạn. (3)

Q6 - Chương 72: Mùa thu hỗn loạn. (3) Q6 - Chương 72: Mùa thu hỗn loạn. (3)

Vân thị trang viên xếp chật cải thảo, nếu mọi năm thì có rất nhiều khách tới lấy, năm nay ít đi rất nhiều.

Không phải mọi người không ăn cải thảo nữa mà là vì A Kiều đang đào ngó sen, cả ao sen lớn một khi đào lên được mấy chục vạn cân ngó sen là bình thường, vốn chừng đó chưa đủ cho hoàng thất ăn, vậy mà năm nay Lưu Triệt rộng lượng quyết định chia cho mỗi thần tử một ít.

Vì thế Trường Môn cung biến thành nơi đầu người nhung nhúc.

Vân thị cũng có ngó sen, đào được vài vạn cân, nên Vân Lang cao ngạo không đi nhận phần của mình.

Cứ tưởng hôm nay không có khách, cả nhà đóng cửa lại liên hoan cải thảo thì không ngờ Tào Tương vội vàng tới Vân thị, điểm danh muốn một khúc gỗ hoàng hoa lê để điêu khắc một cái đầu lâu.

Bởi vì hôm nay hoàng đế xuất hiện vô cùng chấn động lòng người, trong tay không ngờ cầm một cái đầu lâu quỷ dị, biến đại hội ban thưởng vui vẻ thành rợn người.

Trên thích gì dưới hùa theo.

Đó là nguyên nhân Tào Tương tới đòi một khúc gỗ hoàng hoa lê.

“ Hôn lễ của Trương An Thế.” Vân Lang đưa điều kiện:

“ Hả, chẳng qua là trọng tôn nữ của lão tặc Nhi Khoan thôi, chẳng lẽ thể diện của ngươi còn chưa đủ à?” Tào Tương hết sức ngạc nhiên:

“ Lão già đó muốn ta cứu đứa ngoại sinh Lương Như Ý từ trong lao ngục ra.”

“ Để ta đi nói với Nhi Khoan, Lương Như Ý tốt nhất là chết cho rồi, chỉ cần hắn còn sống, huân quý không mấy nhà ngủ ngon. Chuyện Tạ Trường Xuyên dính líu quá nhiều, tới nay có số hàng hóa trị giá 16 vạn lượng vàng không rõ tung tích, ai cũng đang suy đoán nó ở trong tay ai. Kỳ thực không cần biết trong tay ai, đều không phải Nhi Khoan có thể dính dáng vào ...” Tào Tương miệng trả lời Vân Lang, mắt lại cứ nhìn Trương An Thế:

Vân Lang bật cười hiểu ra:” Ngươi nuốt bao nhiêu?”

Tào Tương không coi ra gì:” Chưa tới bốn vạn thôi mà, ngươi chắc cũng có phần?”

“ Thì cũng chưa tới sáu vạn.” Vân Lang chẳng che giấu:

Té ra hai nhà đã ăn quá nửa rồi, hai tên huynh đệ khốn kiếp cùng người lớn vỗ vai nhau, Tào Tương ôm bụng cười:” Thế nên khoản thiếu hụt này có trời mò ra được, giờ ai đi quan tâm tới hắn là đều sẽ chết, để hắn chết là tốt nhất.”

Vân Lang đăm chiêu: Ta lại nghĩ Lương Như Ý nên sống, chuyện này làm quá kín kẽ, bệ hạ sẽ hoài nghi.”

Tào Tương cười khẩy:” Nghi ai? Đáng nghi nhất chính là hoàng hậu và trưởng tử của bệ hạ, tuyệt đối không phải ngươi và ta, ngươi không thấy bệ hạ rời quan nha của ngươi là tới Trường Môn cung một bước không rời, ngươi thấy bệ hạ đang đề phòng ai?”

Vân Lang gật gù:” Nếu như thế ta thấy vì đệ tử ta cưới được lão bà không tệ, chúng ta có thể ra tay cứu Lương Như Ý, như thế càng thể hiện sự vô tư của chúng ta, ta chuẩn bị mai đi bái phỏng Triệu Vũ, ngươi thấy ông ta có nể cái mặt này không?”

Tào Tương là tên huân quý buồn chán ưa nao nhiệt:” Chúng ta cùng đi, xem Triệu Vũ làm thế nào?”

Một ông già râu tóc bạc trắng ngồi trước bàn thấp, vừa ho vừa phê duyệt văn thư, làm nhìn vào ít nhiều có cảm giác bi tráng.

Triệu Vũ thấy Vân Lang, Tào Tương nối nhau tới vội đứng dậy đón hai vị quân hầu.

Tào Tương uể oải nói:” Huynh đệ ta hôm nay tới là để ông giết dê béo đấy, qua ngày hôm nay là không có cơ hội đâu.”

Triệu Vũ vuốt râu cười:” Gia phó đại ti nông ngày ngày tới thăm dò, thay Nhi Khoan hỏi ngoại sinh ông ta khi nào xử trảm. Lão phu biết nhất định có nhân vật lớn tới nói giúp, ai ngờ lão già đó thuyết phục được hai vị quân hầu.”

Vân Lang chắp tay:” Liệt đồ nhìn trúng viên minh châu nhà đại ti nông, ta niệm tình đứa bé đó không cha, chẳng ai giúp, người làm sư phụ này đành tự mình lên trận, giờ phải xem trung úy có nể mặt huynh đệ ta hay không?”

“ Người này dính dáng nhiều lắm, hai vị quân hầu muốn bảo lãnh ra không sợ bị liên lụy sao?”

Tào Tương bực mình phất tay:” Có liên lụy thì cũng là lão tặc Nhi Khoan liên lụy, liên quan quái gì tới huynh đệ bọn ta, bọn ta chỉ muốn kiếm cho Trương An Thế một lão bà thích hợp, chuyện khác không liên quan.”

Triệu Vũ không vội, gọi tư lại tới rót trà cho khách, xem ra có rất nhiều điều để nói.

Uống xong một tuần trà Triệu Vũ mới đủng đỉnh nói:” Chuyện này lớn đấy, nếu Tạ Vĩnh không chết, Lương Như Ý chỉ là con chó săn thôi, nể mặt hai vị quân hầu, trừng phạt một chút, thả ra là được. Nhưng Tạ Vĩnh chết trước khi chuyện xảy ra, sau khi hắn chết, lão phu bắt trướng phòng Tạ thị cùng Tạ Trường Xuyên, ai ngờ chỉ là một đám hồ đồ, chẳng biết gì cả.”

“ Vương Ôn Thư dùng hình với Tạ Trường Xuyên cũng chẳng moi ra được thứ gì nên vô vọng, giờ chuột lớn còn lại chỉ có Lương Như Ý, bệ hạ không có chỉ, lão phu không dám thả. Vân hầu nếu đã cứu được thê đệ khỏi miệng hổ, sao không tiếp tục khẩn cầu quý nhân, nếu ý chỉ xuống, lão phu không làm khó.”

Tào Tương tay lần chuỗi vòng, lười nhác nghe hết:” Ông đề cao tên Lương Như Ý đó quá, báo tên hắn lên bẩn tai bệ hạ! Huynh đệ bọn ta tới là nể mặt ông lắm rồi, đừng có nói chuyện lớn với ta. Nói một câu kỵ húy, hầu hạ tốt huynh đệ bọn ta mới là chuyện lớn.”

Vân Lang và Triệu Vũ bội phục nhìn Tào Tương, chỉ hắn mới dám nói câu này mà chẳng kiêng kỵ gì như thế.

Triệu Vũ nhỏ giọng xuống:” Hoàng trưởng tử chuyến này chinh chiến tây nam, quá nửa thành quả biến mất, bệ hạ tuy không yêu cầu nghiêm tra, nhưng cũng không có ý chỉ nào khác, quân hầu làm khó lão phu rồi.”

Vân Lang nói vào:” Vụ án này không ai rõ hơn bệ hạ, trước đại đệ tử Hoắc Quang của ta về, ta đã thấy bất thường, đích thân thỉnh tội với bệ hạ, còn trả lại lượng lớn vàng bạc, trong tay bệ hạ có cả danh sách do Tú Y sứ giả mật tấu.”

Triệu Vũ ngạc nhiên:” A, nếu bệ hạ có danh sách thì chỗ lão phu nhẹ nhàng rồi.”

Tào Tương cười khẽ:” Bệ hạ đốt rồi.”

Triệu Vũ nhìn Tào Tương, thấy hắn không giống nói đùa, đứng dậy cáo từ một tiếng ra ngoài.

Tào Tương khép mắt lần chuỗi vòng, đủng đỉnh nói với Vân Lang:” Ta đã nói mà, đám lão tặc tự có kênh tin tức của mình, chẳng qua không rõ là ai.”

Vân Lang lắc đầu:” Ta không có hứng thú biết bất kỳ chuyện gì của bệ hạ.”

Tào Tương khinh bỉ, có A Kiều quang minh chính đại nói cho y biết, tất nhiên là không cần thăm dò kênh tin tức nào cả rồi, thăm dò một cách đàng hoàng, chuyện này người khác ghen tỵ chẳng được, đây là cái duyên.

Khi Vân Lang và Tào Tương đang tán gẫu chuyện không liên quan thì Triệu Vũ kiểm nghiệm lời hai người bọn họ nói.

Đợi khi ông ta quay về thì đi theo sau là Lương Như Ý mặc áo lụa.

Vân Lang cởi chuỗi vòng trên tay xuống đưa Triệu Vũ:” Dưới tiền đề không tổn hại Vân thị, ta hứa với ông một điều kiện.”

Triệu Vũ nhận lấy chuỗi vòng, cười híp mắt đeo lên tay rồi tiễn khách, một lời hứa của Vân Lang, quý trọng hơn ngàn vàng.

Bình Luận (0)
Comment