Lưu Triệt biết được tin này đã là một ngày sau.
Vương Ôn Thư đứng ngoài đại điện đã rất lâu mà không nghe thấy ý chỉ cho vào.
“ Bệ hạ, Vân Lang càn rỡ ngôn nghênh, có xu thế quyền thần, vi thần thấy nên có an bài sớm, kẻ này để lâu e thành họa.”
Lưu Triệt đặt mật tấu vừa tới tay xuống:” Thiên hạ của trẫm không cho phép có quyền thần, cũng không có quyền thần. Trẫm hỏi ngươi, bắt được tên Lương Như Ý đó thực sự có thể vén màn bí mật ở tây nam?”
Vương Ôn Thư thi lễ:” Đúng thế ạ.”
“ Lương Như Ý vẫn còn sống chứ?”
“ Còn ạ, nhưng được gia tướng Nhi thị đưa tới đất phong.”
“ Vậy thì tra xem vì sao Vân Lang, Tào Tương lại không giết hắn.”
Vương Ôn Thư do dự một chút tiếp tục nói:” Vân Lang cầu thân trọng tôn như của Nhi Khoan thay cho đệ tử của y là Trương An Thế, Lương Như Y chính là lễ vật.”
Lưu Triệt không nhịn được cười, vuốt ve cái đầu lâu trước mặt:” Xem ra Vân Lang chưa chịu từ bỏ, vẫn mưu đồ vị trí Đại ti nông, nếu vậy thì toại ý ngươi, trẫm xem xem ngươi lấy được vị trí đó sẽ làm gì.”
Vương Ôn Thư thấy hoàng đế bắt đầu phê duyệt tấu chương liền lặng lẽ rời khỏi đại điện, tới Vân thị, hôm nay là ngày định thân giữa Trương An Thế và Nhi Ân, hắn có một phần lễ vật muốn tặng.
Không ai muốn làm gai trong mắt Vân Lang và Tào Tương hết.
Ít nhất là bây giờ.
Một tên huân quý hoàn khố ngông nghênh không ngán kỵ húy như Tào Tương đủ đau đầu rồi, lại thêm một thần tử dám ngang nhiên nhăm nhe chức vị Đại ti nông mà cứu trọng phạm, trong mắt hoàng đế đó là biểu hiện của người muốn làm việc.
Quan chức hoàng gia là dùng để chiêu hiền tài trị quốc, Vân Lang nhìn ở phương diện nào cũng là một hiền tài, chỉ cần y không tỏ ra thèm khát hoàng quyền, đưa lên vị trí cao là chuyện sớm muộn, không ai hoài nghi năng lực của Vân Lang.
Y đang có cả thời lẫn thế, tránh là hơn.
……… ………..
Con người giàu có rồi không thể bữa nào cũng cá thịt ê hề, ngày ngày say khướt, mỹ nữ thành bầy.
Giàu có như vậy chỉ dễ chết mà thôi.
Cần phải để tài phú tinh thần và tài phú hiện thược cùng trưởng thành mới có cuộc sống hài hòa.
Hai lão bà của Cẩu Tử thuộc loại giàu rồi, nhưng lại không biết hưởng thụ cuộc sống.
Vân thị có nguyên liệu nấu ăn phong phú, Lan Anh chăm chỉ không biết làm, Lan Kiều thông minh cũng không biết làm,
Thế là bất cần biết là thứ gì, hai nàng cứ cho vào cái nồi sắt, cho thêm muối nấu chín lên là cả nhà ăn ngon lành.
Cẩu Tử cũng kỳ, rõ ràng sắp bị hai nữ nhân Hung Nô dày vò phát điên rồi, vậy mà hắn không tới nhà ăn, mỗi ngày chỉ cần không có việc gì là ở lại trong tiểu viện tử của mình làm bạn với hai lão bà.
Nồi sắt đã bê ra, bốc hơi nghi ngút, thịt thái miếng, rau nguyên lá, gạo với bánh nướng nấu chung với nhau, bốc ra cái mùi không thể dùng lời lẽ nào miêu tả được.
Cẩu Tử vẫn để Lan Anh múc cho một bát cực lớn, ngồi dưới mái hiên húp ngon lành.
Chỉ cần không ra ngoài thì Cẩu Tử nhất định sẽ mặc y phục do Lan Kiều làm, mang đậm phong cách Hung Nô, nhìn chẳng đẹp, nhưng cực ấm.
Ba người họ ngồi cùng nhau dưới mái hiên, vừa sưởi nắng vừa ăn cơm, đối với họ mà nói đó là cuộc sống mỹ hảo.
Buổi tối không có việc gì làm thì bọn họ sẽ uống chút rượu, lúc đó Cẩu Tử sẽ ôm một lão bà, nghe lão bà còn lại kể chuyện trong ngày.
Lần trước Lan Kiều sinh con, Lan Anh rất hâm mộ, sau khi Cẩu Tử về, nàng muốn có một đứa, vì thế rất nhiều đêm Cầu Tử nằm trên người Lan Anh.
Nhưng ông trời rất ác, bụng Lan Kiều lại to lên, bụng Lan Anh vẫn dẹp lép, bất kể nàng và Cẩu Tử nỗ lực thế nào cũng vô ích, Lan Anh buồn lắm, Cẩu Tử chỉ biết dùng những món ăn ngon để dỗ dành nàng.
Mao Hài làm thịt gà sấy nổi danh.
Mùa thu năm nay nhà giết rất nhiều gia cầm, vì thế Mao Hài chế tác cực kỳ nhiều gà sấy, vịt sấy, ngan sấy. Tối thu con người cần bổ xung nhiệt lượng, ăn thứ ướp muối này rất hợp.
Cẩu Tử tới chỗ Mao Hài lấy ba con gà sấy, nhà hắn ăn rất khỏe, một con căn bản không đủ.
Mao Hài rất hi vọng Cẩu Tử cưới thêm một khuê nữ Hán gia, lần nào nhắc tới, Cẩu Tử chỉ cười cho qua thôi.
Lan Kiều bụng đã rất to từ ngoài về, đầu gài đóa hoa vàng về khoe, Cẩu Tử nhìn kỹ là hoa hồ lô, mùa thu ở bên suối nước nóng có rất nhiều hoa này, nhưng phụ nhân nhà ai lại đi gài hóa hồ lô chứ?
Cẩu Tử biết Lan Kiều bị đám phụ nhân trêu chọc rồi, không nói gì cả, gỡ bông hoa xuống cho vào miệng ăn:” Loại hoa này dùng để ăn, nếu muốn cài hoa, ta tới Dương Lăng mua hoa lụa cho nàng, da nàng trắng, gài hoa đỏ rất đẹp.”
Lan Kiều cười hạnh phúc:” Phu quân thật tốt.”
“ Lan Anh đi đâu rồi?”
“ Bị đám Mã bà tử gọi đi trang điểm rồi, nói là trang điểm thật đẹp có thể sinh con cho phu quân.”
Cẩu Tử thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, thấy bắp chân Lan Kiều bị phù, bảo nàng nằm xuống, hắn ngồi bên cạnh bóp chân cho nàng.
Lan Kiều tựa hồ rất có hứng thú với tóc Cẩu Tử, nắm lấy một lọn bện chơi, không bao lâu ngủ thiếp đi, Cẩu Tử đắp chăn cho nàng, đặt nhi tử ngủ say tới bên cạnh, đốt bếp lửa cháy mạnh hơn, ngồi một mình nghe tiếng nước trong ấm sắt reo khe khẽ.
Lan Anh rụt rè đi vào, Cẩu Tử lại không kìm được tiếng thở dài, không đợi nàng khoe khoang đã pha một chậu nước ấm, cưỡng chế rửa mặt cho nàng.
Bôi mặt như tấm vải đỏ, đẹp ở chỗ nào? Đám phụ nhân đó toàn trêu chọc lão bà của hắn làm trò vui.
Rửa mặt xong thì Lan Anh bật khóc nho nhỏ, Cẩu Tử bế nàng ngồi lên ghế, lấy son phấn trong lòng nàng ra đích thân trang điểm cho nàng, hồi làm Tú Y sứ giả, hắn tất nhiên học hóa trang, nên tài nghệ hơn phụ nhân bình thường nhiều lắm.
Lan Anh và Lan Kiều đều là mỹ nhân, được Lưu Lăng nhìn trúng dùng làm công cụ lung lạc lòng người thì làm sao mà kém được? Đám phụ nhân kia bắt nạt các nàng vì các nàng là người Hung Nô, lại còn quá xinh đẹp làm người ta ghen tỵ.
Da người Hung Nô thường rất trắng, tỷ muội Lan Anh, Lan Kiều lại có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt xanh lam như hồ nước, mấy năm nay sống ở Vân gia an nhàn, da dẻ càng thêm sáng mịn, thân thể càng thêm đầy đặn, lại thêm chẳng phải lo nghĩ gì, nên lúc nào cũng đẹp ngời ngời.
Cẩu Tử trang điểm xong lấy gương đồng cho Lan Anh tự soi, làm nàng sững sờ, không dám tin người trong gương là mình, thật sự quá xinh đẹp.
“ Sau này muốn xinh đẹp thì tìm ta, đám xuẩn phụ vô tri làm sao biết trang điểm cho mỹ nhân.” Cầu Tử cười vuốt má Lan Anh, hắn không đành lòng nói cho hai lão bà của mình biết rằng các nàng là đối tượng trêu chọc của đám bà nương kia, biết rồi hai nàng sẽ rất buồn, cứ để các nàng sống vô tư như vậy cũng tốt, dù sao bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng:
Lan Anh một tay cầm gương đồng lên soi, một tay ôm tay Cẩu Tử, đều không muốn buông.
“ Trong nồi có canh gà để phần nàng, lát nữa đun nóng ăn với cơm, đừng chỉ ăn thịt, rau cũng phải ăn, không được vớt vứt đi, ta tới nhà Mao Hài ca ca một lúc rồi về.”
Cầu Tử vỗ vỗ má nói nhỏ, Lan Anh quyền luyến buông tay Cẩu Tử ra, có chút tiếc nuối, nàng thích ánh mắt vừa rồi của trượng phu.