Cuối thu, cơ bản là đã tới lúc mãnh thú ngủ đông rồi.
Đại Vương cô độc bước từ trong sương trắng ra, theo sau nó còn có một con hổ nhỏ bằng một nửa, hai con hổ đi tuần thị quanh trang một vòng trở về, Đại Vương cứ đường mình mình đi thô bạo đẩy Cẩu Tử sang một bên, đi thẳng vào bên trong.
Hổ con đi tới nhe răng ra khẽ gầm gừ hăm dọa, ngửi ngửi mùi Cẩu Tử, có vẻ không thích cái vị này rồi đuổi theo cha, nó muốn sớm về cái nhà ấm áp để ngủ.
Ban ngày có sương, đây là dấu hiệu tuyết sắp rơi, quan đạo không có lấy một người đi bộ, người dân Thượng Lâm Uyển giàu có rồi, thời tiết thế này chẳng muốn ra khỏi nhà kiếm thêm. Người cần tới không tới, Cẩu Tử có chút thất vọng.
Hắn chính là phòng tuyến đầu tiên của Vân thị.
Gia chủ đưa Lương Như Ý đi, thế nào cũng có người truy cứu nguyên nhân, nếu qua được thì mọi nguy cơ ẩn sẽ bị tiêu trừ, nếu chuyện Vân thị kiếm lượng lớn tiền tài bị tiết lộ, nhất định là tai họa lớn.
Mao Hài như mọi khi đeo một cái gùi từ ngoài trở về, nhìn bên ngoài lúc nào cũng chỉ giống nông gia bình thường, hắn ngẩng đầu nhìn mấy con sóc thập thò trên cây thông, theo thói quen lấy ra ít quả khô chia cho bọn chúng, nói với Cẩu Tử đứng dựa cửa:” Không có tin tức gì.”
“ Không có gì cả là tin tức tốt nhất rồi.” Cẩu Tử gật đầu đưa nắm hạt dưa tới, hai huynh đệ ngồi ở ngưỡng cửa cắn hạt dưa.
“ Hạ Hầu Tĩnh lão tiên sinh thật đáng thương, bị người người xa lánh chỉ còn một đứa đệ tử Lương Tán ở bên, đệ thấy Lương Tán có thể kế thừa mọi thứ của ông ta không?” Mao Hài nhổ vỏ hạt dưa ra, hỏi:
“ Nếu không thì chúng ta làm gì? Đánh gãy chân thằng con bất hiếu của ông ta nhé?”
“ Đừng, qua một thời gian đã, ta lo nhà đó liên tục gặp tai họa sẽ khiến họ hoài nghi, phần còn lại trông vào Lương Tán.” Mao Hài vươn vai ngáp một tiếng:” Cha con Đại Vương về chưa?”
“ Về rồi.”
“ Thế thì đóng cửa lại đi, trời lạnh quá, quá, chúng ta đi uống vài chén.”
Cẩu Tử phủi mông đứng dậy:” Được, đệ đi cảnh cáo đám Mã bà tử rồi tới, suốt ngày ức hiếp lão bà của đệ.”
…………….. …………….
“ Tiên sinh, Bình thủy lục đã in xong rồi.” Lương Tán hưng phấn đi xuyên qua hành lang, vừa tới bên cửa phòng tiên sinh đã cao hứng hô lên:
Hạ Hầu Tĩnh nghe vậy đẩy cửa ra, nhận lấy cuốn sách đưa lên mũi ngửi chứ chưa xem vội, hít sâu một hơi, mùi võ cây xông thẳng lên óc:” Trần Đồng làm người có lương tâm, tiền nào của ấy không làm lão phu thất vọng.”
Lương Tán hơi ái ngại:” Nhưng mà tốn kém cũng nhiều lắm ạ.”
Hạ Hầu Tĩnh thấy nụ cười trên mặt Lương Tán tan biến, cau mày hỏi:” Có phải thằng bất hiếu làm khó dễ cho ngươi không?”
Lương Tán lắc đầu:” Không ạ, lời của Đại công tử tuy không dễ nghe, nhưng mà cũng có lý, hai năm qua in sách quá tốn kém, hay là cuốn Đạt lộc, Hành thọ tiếp sau đây tạm hoãn đã, đợi trong nhà dư dả hơn mới tính?”
Hà Hầu Tĩnh lắc đầu:” Chỉ cần sách in ra, sau này muốn bao nhiêu tiền của mà không được, thằng bất hiếu không hiểu, chẳng lẽ ngươi là người đọc sách cũng không hiểu?”
Lương Tán chắp tay vái một cái:” Xuất bản sách là kế ngàn đời, nhưng để tổn thất tới cuộc sống hiện tại, đệ tử không biết có đáng hay không?”
Hạ Hầu Tĩnh cười:” Nếu không đáng thì sao người đem hết bổng lộc bỏ vào đó?”
“ Đệ tử chỉ cần mỗi ngày học vấn có tiến triển thì húp cháo loãng cũng thấy có ý nghĩa rồi.” Lương Tán nói xong lấy ra gói lá sen:” Đây là gà nướng do gia mẫu ban cho, mời tiên sinh dùng.”
Hạ Hầu Tĩnh không nhận, quan tâm hỏi:” Mẫu thân ngươi vẫn không chịu bỏ nô tịch rời Vân thị sao?”
“ Nô tịch thì trừ bỏ rồi, gia mẫu là người có đinh khẩu ở huyện Phú Quý, chỉ là sống ở đó lâu đã quen, không muốn đi đâu nữa.” Lương Tán vừa nói vừa xe một cái đùi gà đưa cho Hạ Hầu Tĩnh:” Lời của mẹ, phận làm con không dám cãi.”
Hạ Hầu Tĩnh ăn một miếng thịt, cảm thán mắng:” Đám hiếu liêm bên ngoài kia thấy ngươi phải tránh đường mới đúng, giờ ngươi là quan viên xuất thân chính đồ rồi, phải dụng tâm làm việc. Sớm muộn cũng có ngày thăng tiến, bây giờ nên chú ý danh dự, hành vi của mẫu thân ngươi không ổn, nên sớm rời Vân thị, nếu không bị công kích không đáng.”
Lương Tán thẳng lưng lên:” Đệ tử đi đường ngay, sao phải sợ ngôn từ của đám tiểu nhân?”
Hạ Hầu Tĩnh thở dài đặt miếng thịt xuống:” Học vấn của ngươi thì đã đủ, nhưng tính mọt sách lại càng nghiêm trọng.”
Lương Tán mỉm cười nhẹ không đám, dùng ống tay áo cẩn thận vuốt phẳng bìa sách hơi nhăn đặt lên giá.
Đột nhiên một người trung niên áo choàng lông hùng hổ đi vào thư phòng, không thèm để ý tới Hạ Hầu Tĩnh, tóm cổ áo Lương Tán đẩy mộc cái:” Tiểu nhân vô sỉ, cút xéo khỏi Hạ Hầu thị ta.”
Lương Tán loạng choạng lùi lại:” Hạ Hầu huynh, vì sao tức giận như thế?”
“ Một cuốn sách mà 80 Vân tiền, thứ sách gì đáng giá như vạy?” Người trung niên này chính là Đại công tử của Hạ Hầu thị Hạ Hầu Diễn, quay sang Hạ Hầu Tĩnh:” Cha, cha bị tên tiểu nhân vô sỉ này lừa rồi, hắn tới đây là để đục khoét tiền nhà ta.”
Hạ Hầu Tĩnh lạnh nhạt nói:” Lão phu tình nguyện bị lừa.”
Lương Tán biết đó là biểu hiện nhất quán trước khi lên cơn thịnh nộ của lão tiên sinh, vội giải thích với Hạ Hầu Diễn:” Bình thường in một cuốn sách tốn 40 Vân tiền, nhưng lần này in bằng giấy tốt, mực cũng chú trọng, lại thêm in dương bản ...”
Hạ Hầu Tĩnh hừ một tiếng cắt ngang:” Ngươi giải thích cho hắn nghe làm gì, hắn làm sao có thể hiểu được giá trị của một cuốn sách, thứ sâu mùa hạ không hiểu băng tuyết mùa đông, ngu xuẩn vô cùng.”
Hạ Hầu Diễn bi thương nhìn người cha mặt mày lạnh tanh:” Cha, trong nhà không còn tiền tài cho người in sách nữa, tiếp tục thế này chỉ đành bán ruộng đất thôi.”
Hạ Hầu Tĩnh cười lớn:” Đổng Trọng Thư đã bắt đầu phải nhận hối lộ rồi, chỉ cần bức bách ông ta đấu với chúng ta vài lần nữa, Cốc Lương Xuân Thu của ta sẽ đánh bại Công Dương Xuân Thu, trong nhà muốn có bao nhiêu tiền tài mà không được. Mạch Cốc Lương ta chú trọng sùng kính thiên tử, dựa uy thiên tử giáo hóa thế nhân, để thế nhân biết liêm sỉ, ngày nào Hạ Hầu Tĩnh ta còn, nhất định đưa Cốc Lương thành đạo đức của Đại Hán.”
Hạ Hầu Diễn thấy phụ thân đã hết thuốc chữa rồi, không dám chất vấn ông, hung dữ quay sang Lương Tán:” Chẳng lẽ ngươi cũng tin?”
Lương Tán mặt đầy cuồng nhiệt:” Đương nhiên là tin, sư phụ thất bại còn có chúng ta, chúng ta thất bại còn có hậu nhân, rồi sẽ một ngày Cốc Lương Xuân Thu thành chính thống!”
“ Vậy thì bán hết gia sản, chúng ta ôm sách mà sống!” Hạ Hầu Diễn khóc lớn bỏ đi, không còn gì để nói với những kẻ điên này nữa rồi.
…. …..
Hoắc Quang đưa tay cướp lại bút lông bị hổ con tha đi, chuẩn bị mực mới phát hiện cán bút bị gặm hỏng rồi, khẽ đụng một cái đã đứt.
Bút lông không dùng được, Hoắc Quang lấy bút than tiếp tục viết sách.
Gương mặt hồng rực của Vân Âm xuất hiện bên cửa sổ, Hoắc Quang đưa tay để trước miệng, hà hơi ấm xoa mạnh, sau đó che hai lỗ tai lạnh cóng của Vân Âm:” Vì sao không ở trong nhà cho ấm, chạy linh tinh mào gì?”
Vân Âm gỡ tay Hoắc Quang ra, tức giận nói:” Huynh bao lâu rồi không chơi với muội?”
Hoắc Quang thoáng nhớ lại:” Mới hai ngày thôi mà.”
Vân Âm nhìn Hoắc Quang với vẻ không sao tin nổi:” Huynh không cho người khác tới quấy rầy, nói là hai ngày, thực ra đã 15 ngày rồi đấy.”
“ Mười lăm ngày?” Hoắc Quang ngớ người, không ý thức được, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời mới sực tỉnh vỗ trán:” Không ngờ nhiều ngày trôi qua như thế rồi, đều tại ta không tốt. Muội nói đi, mai muốn chơi cái gì, ta nhất định chơi cùng làm muội hài lòng.”
Vân Âm có được câu trả lời thỏa mãn, nắm lấy cái tai mềm mại của hổ con:” Giao hẹn thế nhé!”
…. ………. ………..