Trong nhà quả thực không còn tiền nữa, ruộng đất của tổ tiên không thể tùy tiện bán đi, dù sao trong nhà còn rất nhiều người phải dựa vào đó mà sống, thế nên Hạ Hầu Tĩnh vạn bất đắc dĩ đành dẫn Lương Tán tới phủ Tào Tương. Dù sao vị này mới là đại kim chủ của ông ta, hai năm qua nếu không có Tào thị tán tài như hất nước thì rất nhiều văn nhân ẩn sĩ ở Trường An đã không thể sống thoải mái như thế.
Mặc dù Hạ Hầu Tĩnh được Tào thị trợ cấp rất nhiều, đương nhiên cái giá là môn hạ của ông ta có thêm hai con cháu Tào thị.
Lương Tán không được hoan nghênh ở Tào thị nên chỉ đưa Hạ Hầu Tĩnh tới cổng, rất nhiều phó dịch Tào thị nhận ra kẻ làm mất mặt giới phó dịch huân quý này. Làm gia phó huân quý tiền đồ lớn không chịu, lại đi hầu hạ Hạ Hầu Tĩnh như tổ tông, lúc nào cũng bộ dạng nghèo khó.
Có điều ở Vân thị thì Lương Tán không bị thù địch quá nhiều, các bà tử cường đại của Vân thị còn cực thích nhìn thiếu niên đã trường thành đi làm quan này, dù nghèo một chút cũng vài bà tử đã coi như nữ tế, đặc biệt quản sự Lưu Bà vừa mắt với hắn, muốn tác hợp với khuê nữ của mình.
Chủ nhân Vân thị là điển hình từ nghèo rách lên tới huân quý phú hào đỉnh cấp, cho nên tầm mắt nhìn người của phó dịch cũng rất cao, không nhìn người đó có bao tiền, nhìn thiếu niên có tài không, có tương lai không nữa.
Còn về tiền á?
Các bà tử Vân thị cho rằng mình đã giàu lắm rồi, sau này còn có thể giàu hơn, nuôi được một đứa trẻ ngoan ham học.
Cho nên khi Lương Tán mặc áo cũ, đi giày mỏng tới Vân thị, vẫn được các bà tử thăm hỏi ân cần ấm áp.
“ Con à, con làm quan ủy khuất quá, ngay cả đôi giày ấm chân cũng không cấp cho con ....” Người mẹ thấy nhi tử lạnh tới run rẩy khóc rống lên:
Lương Tán không có tâm trạng để an ủi mẹ mình, vội vàng mò cái ăn, bụng hắn trống rỗng, sáng nay cùng Hạ Hầu Tĩnh húp một bát cháo ngô, sớm tiêu hóa sạch.
Muội tử bê cho ca ca một bát mỳ, lau nước mắt ngồi xuống thay cho ca ca đôi giày da hươu ấm áp, dù sao hươu Vân thị nuôi nhiều tới thành họa rồi, nên thứ này không ít.
Ăn hết bát mỳ nóng, toàn thân ấm áp, Lương Tán mới đặt bát xuống cười với mẹ:” Con đói chết mất.”
Người mẹ vuốt ve gò má hốc hác của nhi tử:” Người kia không dễ sống thì về, mẹ mặt dày đi xin thiếu quân, với tài cán của con, làm quản sự không khó.”
Lương Tán vỗ tay mẹ:” Mẹ không biết rồi, chí hài nhi không phải ở đó, nghiên cứu học vấn mới là mong muốn cả đời.”
Lương bà tử biết con từ nhỏ có chủ kiến, quyết định rồi là khó lay chuyển, chỉ biết nghẹn ngào than:” Con rõ ràng làm quan rồi sao lại khốn khổ như vậy ... Chuyện của con mẹ không hiểu, nhưng nếu con cưới khuê nữ Lưu bà, bao tiền mà chẳng có.”
Lương Tán có người trong lòng rồi lắc đầu ngay:” Lưu Thủy xấu lắm.”
Lương bà tử ngừng khóc vung tay bợp một phát:” Nhưng người ta nhiều tiền.”
Lương Tán đã há miệng ra rồi, nhưng không cãi, ôm muội tử mới tám tuổi vào lòng:” Muội nói ca ca có nên cưới Lưu Thủy không?”
Muội tử kiên quyết lắc đầu, ý kiến nhất trí với ca ca:” Xấu lắm!”
Lương Tán xoa đầu muội tử, thấy mẹ không cao hứng, nói trước:” Mẹ, tam nữ của lão tiên sinh, tuy không phải đại nữ, nhưng tính tình hiền thục, dung mạo đoan trang, thích hợp làm đại phụ, con và nàng lại quen thuộc.”
Lương bà tử lo lắm:” Nhưng người ta nhà sang cửa quý, cưới quý nữ đâu dễ hả con.”
Lương Tán vừa nghịch hai búi tóc trái đào của muội tử vừa cười nói:” Không phải quá khó.”
Ở nhà ăn no sưởi ấm người, Lương Tán mới mặc áo ấm ra hoa viên.
Đại Vương đang lười nhác nằm trên thềm gỗ tắm nắng, con nó buộc thừng chạy qua chạy lại, kéo xích đu của Vân Âm lên cao, cao hơn nữa.
Hoắc Quang đứng bên cạnh xích đu cẩn thận hộ vệ cho Vân Âm, vì nha đầu đó cười khanh khách đu lên cao lắm rồi, còn buông thừng ra để hổ con rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Kỳ thực chẳng có gì nguy hiểm cả, Vân Âm tham gia thi tài xích đu với đám quý nữ luôn giành phần thắng, điều ấy phải cám ơn Hà Sầu Hữu nhiều năm ngày ngày như một dày công dạy bảo, cho dù Vân Âm có văng khỏi xích đu thì cũng có thể an toàn tiếp đất.
Lương Tán đi tới gần nói nhỏ:” Hạ Hầu thị nay ở vào thế yếu, đại sư huynh thấy nên phải làm gì?”
Hoắc Quang ánh mắt vẫn đặt lên người Vân Âm, chẳng quay đầu lại:” Không thể cấp tiền cũng không thể cấp người, nếu Hạ Hầu thị thất bại đại biểu cho ngươi thất bại, ngươi về Vân thị cũng chỉ có thể làm chưởng quầy một phương thôi.”
Lương Tán đương nhiên không cam lòng, học một câu của gia chủ:” Đúng là độ khó cấp địa ngục.”
Hoắc Quang cười nhạt:” Đó là do năm xưa ngươi tự đại, cho rằng một thân một mình có thể chấn hưng Hạ Hầu thị còn trách ai được?”
Lương Tán ghét làm thương cổ, cho nên năm xưa mới đi bước này, không ngờ đặt chí quá cao, giờ chuyện vào thế tiến thoái lương nan như vậy.
“ Chỉ cho ngươi một đường sáng, ngươi học được cách làm bánh ngọt mà, mở cái quán mà bán.” Hoắc Quang nói câu này chẳng biết đùa hay có hàm ý gì:” Ta sẽ thường ghé thăm.”
“ Làm nhiều một chút, ta thích bánh ngọt ngươi làm.” Vân Âm tai rất thính, dù đang chơi xích đu vẫn nghe rõ ràng:
“ Ta chuẩn bị cưới khuê nữ Hạ Hầu thị, trong sư môn chúng ta không có điều lệ gì không cho ta làm thế chứ?” Lương Tán nhìn Vân Âm đu qua đu lại như con bướm vàng đẹp đẽ, áp thấp giọng xuống nói:
“ Ngươi cưới một con lợn về cũng không liên quan tới bọn ta.” Thân hình Vân Âm từ từ hạ xuống rồi, Hoắc Quang phẩy tay như đuổi ruồi, đuổi Lương Tán đi, chuẩn bị tới đón Vân Âm từ xích đu xuống, tính hắn lãnh đạm cao ngạo, rất ít khi khách khí với ai, ở điểm này giống hệt Hoắc Khứ Bệnh.
…… ….
Trong thư phòng Vân Lang có một cây thông cảnh, cao chưa tới ba xích, to bằng cánh tay trẻ con, nhưng uốn lượn như rồng, tán xòe như ô.
Cây thông này vốn mọc trên vách đá, bị Vân Lang nhổ cả đất đem về, cho vào cậu cảnh trồng, từ đó không có nhiều thay đổi lớn.
Thế nhưng gần đây Vân Lang phát hiện, rễ thông không ngờ chui ra khỏi khe chậu gỗ, men theo khe sàn, cắm vào trong đất, bây giờ xem như đã bén rễ trong thư phòng rồi.
Rễ của cây thông này trước kia chưa bao giờ được đãi ngộ tốt, trên vách đá toàn là đá, có rất ít đất, nó học được cách tận dụng trọn vẹn đất đai, vì thế cho dù đã sống rất nhiều năm, vẫn cứ như cây non, đó là kết quả kiềm chế bản thân.
Giờ hoàn cảnh sinh trưởng biển hóa, rễ của nó ra sức vươn sâu, đợi khi rễ của nó chui vào đất đủ nhiều, Vân Lang cho rằng cái lầu gác của mình đến lúc sập.
Y vui vẻ thấy cảnh đó, thậm chí còn cảm giác đồng bệnh tương lân.
Lưu Triệt là cái vách đá của y, y và cái cây thông này chọn phương thức sống giống nhau, cắm rễ, ra sức cắm rễ, đợi khi vách đá biến mất là lúc trăm hoa đủ nở, tới lúc phát hiện ra cũng muộn, rễ quá sâu, muốn nhổ cũng không nổi, có khi nhà sập cây vẫn còn đó.
Mùa xuân năm sau đại quân xuất chinh đã chuẩn bị hoàn tất, người nên đi tiền trạm đã xuất phát, như Triệu Phá Nô, Lý Cảm.
Còn các cánh quân là Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang, Công Tôn Ngao, hiện điều duy nhất không rõ là hoàng đế có ngự giá thân chinh hay không?
Quốc nội yên tĩnh.
Cái cây Vân Lang lặng thầm sinh trưởng, không ai biết cái rễ của y đang không ngừng bành trướng ... Cả Hoắc Khứ Bệnh cũng không biết.
Tào Tương biết một phần, hắn giống Vân Lang cũng có an bài tương tự, hai người có chung phiền não, dưới uy nghiêm của Lưu Triệt, bọn họ phải thu móng vuốt lại, dùng môi che đi răng nanh, đợi thời đại của mình.
Lưu Triệt từ đầu tới cuối chỉ nói chuyện với Hoắc Khứ Bệnh, coi hai người Vân Lang, Tào Tương như không tồn tại, may là đài cao này rất rộng, Tào Tương cách đám đông thi thoảng lại nhìn trộm Lý phu nhân.
Vân Lang cũng rất tò mò với mỹ nhân này, giờ gặp một cái hiểu ra vì sao sau khi nàng chết, Lưu Triệt mãi không quên.
….. ….