Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 116

"Giao dịch gì?" Chú bảo vệ tùy tiện hỏi, cũng không quan tâm lắm.

Hòa Ngọc nhìn về phía ông chú căng tin: "Chú, chúng cháu vẫn luôn suy đoán chú vô cùng lợi hại, nhưng có lẽ, chú cũng không lợi hại tới như trong tưởng tượng của chúng cháu." Vẻ mặt của ông chú căng tin chẳng có gì thay đổi.

Hòa Ngọc tiếp tục nói: "Vị thám tử cấp bậc S kia, tuy rằng bị chú giết, nhưng chắc hẳn cũng đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng cho chú đúng không? Eo của chú bị thương là thật, thậm chí không chỉ bị thương mỗi ở eo." Nếu không con dao cùn của cậu chiếu tới cũng sẽ không gây ảnh hưởng lớn tới như vậy. Khiến cho ông ta gần như hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu là bởi vì bản thân ông ta đã bị thương nặng, năng lực chiến đấu đã trở nên yếu hơn rất nhiều.

Nhóm bốn người nhân viên vệ sinh lập tức nhìn về phía ông chú căng tin, nhíu mày nói: "Ông bị thương rất nghiêm trọng sao?"

Ông chú căng tin cười khổ: "Tên nhóc này thật sự rất thông minh."

"Vì sao ông không nói cho chúng tôi biết? Có cần thuốc phục hồi không?" Nhân viên vệ sinh lấy một lọ thuốc phục hồi từ trong ba lô ra.

Ông chú căng tin xua xua tay nói: "Không sao hết, chỉ là vết thương nhỏ, chăm sóc tốt là được..."

Hòa Ngọc bóc trần lời ông ta: "Không, đó không phải chỉ là vết thương nhỏ." 

Cậu vươn tay đẩy đẩy mắt kính: "Nếu cháu đoán không sai, hẳn là chú không còn sống được bao lâu nữa."

Vẻ mặt của bốn người đám nhân viên vệ sinh lập tức thay đổi.

Ông chú căng tin lại nhìn chằm chằm Hòa Ngọc lần nữa, ánh mắt phức tạp.

Eugene và Trấn Tinh ở bên cạnh: "...”

Vạn Nhân Trảm ở trên tường còn chưa xuống: "'.." Bọn họ thật sự không phải đang ở hai phó bản khác nhau đấy chứ? Hoặc là có phải Hòa Ngọc giấu giếm bọn họ bật hack rồi không?

[bình luận: ... Tên nhóc này, thật sự rất ly kỳ!]

[bình luận: Lại nghi ngờ một lần nữa, cậu ta thật sự tới từ hành tinh rác sao?]

[bình luận: Nhìn năng lực chiến đấu, hẳn là đúng rồi...]

Nhân viên vệ sinh và chú bảo vệ chẳng rảnh mà lo Hòa Ngọc, bọn họ vọt vài bước tới bên cạnh ông chú căng tin, đặc biệt là giáo viên y tế, lập tức lấy trang bị ra chuẩn bị kiểm tra cơ thể của ông chú căng tin. Sắc mặt giáo viên y tế càng ngày càng khó coi, vẻ mặt mấy người khác cũng trở nên trầm xuống.

Ông chú căng tin cười khổ: "Không sao cả, tôi vốn cũng không muốn sống nữa, báo thù cho Yuno là tâm nguyện của tôi. Tôi muốn đi với Yuno, ở bên cạnh bảo vệ con bé một bước không rời, không bao giờ để cho bất kỳ ai tổn thương con bé."

"Haiz..." Nhân viên vệ sinh thở dài, không biết nói gì. Là bạn bè, bọn họ hiểu nỗi đau khổ của ông ta.

Ông chú căng tin ngẩng đầu nhìn về phía Hòa Ngọc: "Vậy thì? Cháu nói ra tình trạng sức khỏe của chú là có ý gì? Là muốn nói rằng dù sao cũng phải chết, không bằng chết trên tay cháu?"

Hòa Ngọc lắc đầu: "Không, cháu chỉ muốn vào lúc chú chết, có cháu ở đó là được." Ông chú căng tin nhất định phải chết, nhưng cuộc tấn công của bọn họ hôm nay đúng là họa vô đơn chí. Cho nên, chờ khi ông ta chết đi, các tuyển thủ đều ở đây thì hẳn là có thể phán định thăng cấp thành công.

Bình luận -

"Phục rồi, đầu óc Hòa Ngọc thật sự tuyệt vời."

"Hóa ra phương thức thăng cấp của phó bản này là như vậy, tìm được hung thủ, sau đó hung thủ tự chết..."

"Tôi đã nói mà, không giết được hung thủ này thì chơi thế nào được? Hóa ra bí quyết nằm ở chỗ này."

"Hòa Ngọc đúng là trâu bò mà."

"Còn có thể nghĩ ra cách này cơ đấy, tôi còn tưởng cậu ta sẽ khóc lóc cầu xin chúng ta, kết quả..."

"Những antifan chờ Hòa Ngọc cầu xin cảm thấy thế nào rồi?"

"Ha ha, có bản lĩnh thì cậu ta khiến ông chú căng tin đồng ý đi?"

Tuy rằng Hòa Ngọc là vì thăng cấp, nhưng lời của cậu rơi vào trong tai nhóm nhân viên vệ sinh chính là đang châm chọc bọn họ. Đặc biệt là khi bạn tốt của mình chết lại còn có người chờ ông ta chết. Sao bọn họ có thể không tức giận cho được?

Nhân viên vệ sinh tức giận phát động tấn công về hướng Hòa Ngọc. Suy cho cùng bà cũng là cao thủ cấp bậc SS, tuy cái chổi tránh được, nhưng cánh tay của Hòa Ngọc cũng bị thương, máu tươi nhanh chóng chảy ra, vẻ mặt Hòa Ngọc cũng trở nên tái nhợt.

Tích tích tích... Máu chảy xuống, thế nhưng Hòa Ngọc cũng chẳng nhìn một cái, cậu vẫn luôn nhìn ông chú căng tin.

Hòa Ngọc: "Chú không hỏi xem điều kiện trao đổi của cháu là gì sao?"

Ông chú căng tin đã báo thù xong, tâm trạng đã không giống như trước nữa, hỏi cậu: "Cháu muốn dùng cái gì để trao đổi với chú? Bây giờ chú chẳng cần gì cả." Vẻ mặt ông ta cũng tái nhợt giống như Hòa Ngọc, nhưng còn có cả sự giải thoát.

Hòa Ngọc cụp mắt nhìn, kính không độ ở trên cánh mũi cậu, ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo tuyệt đẹp, tóc rối lòa xòa trên trán vô cùng thanh lãnh, sau khi bị thương, giọng nói cậu trở nên khàn khàn khác lạ.

"Hung thủ, cháu dùng hung thủ cuối cùng tới đổi với chú."

"Chú à, chú giết sai người rồi."

"Người thứ tám, cũng là người ẩn mình sâu nhất, chủ mưu thật sự của vụ này vẫn còn sống!"

Bình Luận (0)
Comment