Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 127

Hòa Ngọc mà mọi người cho rằng phải chuẩn bị tâm lý vững vàng để lần đầu mặc đồ nữ lại lạnh lùng điềm tĩnh bước ra từ nhà vệ sinh, trên khuôn mặt hay trong ánh mắt đều không chút gì gọi là xấu hổ, ngại ngùng. Ngược lại, tràn đầy tự tin. 

Cứ như thứ cậu mặc trên người không phải là váy, mà là một bộ vest lịch lãm.

Để giống với Anna hơn, họ không lấy đồng phục trường mà là chiếc váy màu xanh lam mà Anna hay mặc, ngày cô ấy xảy ra chuyện cũng mặc chiếc váy này. Tuy chiếc váy gốc đã bị xử lý, nhưng nhờ ông chú căng tin và nhân viên vệ sinh làm ra một chiếc giống hệt thì không khó khăn chút nào.

Chiếc váy màu xanh lam dài đến mắt cá chân, bộ tóc giả cũng xoăn dài y hệt như tóc Anna. Mái tóc xoăn dài buông thả tự nhiên, vòng eo thon thả bị váy siết lại dường như chỉ còn rộng bằng lòng bàn tay, khuôn mặt Hòa Ngọc lại lạnh lùng, trong trang phục như vậy lại toát ra vẻ quý phái và quyến rũ lạ thường. 

Cậu vốn có ngũ quan thanh tú, nét đẹp phi giới tính, lông mày không sắc nhưng đôi mắt mê người sâu thằm như trời sao, lông mi cong vút, khi chớp mắt quả thực động lòng người. Bỏ cặp kính cứng nhắc đi, lại làm cho cậu thêm phần dịu dàng nhu mì. Vẻ ngoài của cậu trong trang phục nữ không hề mâu thuẫn chút nào, thậm chí với khuôn mặt nhẵn bóng không tỳ vết cộng với sống mũi cao thẳng tắp, làm cho cậu quyến rũ một cách nổi bật hơn người.

Hòa Ngọc chậm rãi bước ra từ nhà vệ sinh, mỗi bước đi cứ thong thả và bình thản, tiếng bước chân cứ như chạm tới tận đáy lòng. Giữ thẳng lưng, nâng cằm lên một chút. Khóe mắt hếch lên quét một lượt qua đám đông, với ánh mắt mông lung không để tâm đến mọi thứ xung quanh.

Biểu cảm này trong trang phục nam, Hòa Ngọc lạnh lùng khí chất. 

Biểu cảm này trong trang phục nữ, Hòa Ngọc quyến rũ diễm lệ. Khi ánh mắt cậu quét về phía mọi người, cả ký túc xá đều im phăng phắc.

Vạn Nhân Trảm há hốc mồm, ngây ra nhìn Hòa Ngọc. 

Ly nước mà Trấn Tinh cầm nghiêng hẳn qua một bên, dường như tất cả nước trong ly đều đổ lên người gã. Khi cậu bước từ trong ra, Eugene bất giác đứng dậy, vô tình đập đầu vào thành giường nhưng dường như gã không cảm thấy đau đớn gì.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng tạm thời trống rỗng. Sau đó là ngập tràn những bình luận hào hứng kích động.

"Chết tiệt, tim tôi loạn nhịp rồi."

"Mẹ nó, tôi cũng rung động rồi, rõ ràng là thích con gái nhưng khi thấy cậu ấy mặc đồ nữ thì hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi."

"Mẹ, chảy cả máu mũi luôn rồi."

"Aaa, đẹp quá đi, tôi là con gái mà cũng mê."

"Trời ạ, không thua kém gì mà đệ nhất mỹ nhân tuyển chọn Liên Bang lúc trước."

"Chết rồi, yêu mất rồi."

[ V: Chết rồi, yêu mất rồi. (*  ̄ii ̄)]

Số phiếu bầu của Hòa Ngọc tăng vọt với tốc độ chóng mặt, trực tiếp gần đạt mức một trăm nghìn phiếu bầu. Thấy số phiếu bầu, Hòa Ngọc hơi nhướn cong đôi lông mày.

Cũng chính vì cái nhướn mày của cậu, đã đánh thức ba người trong ký túc xá. 

Eugene suýt nữa nhảy dựng lên: "Chết tiệt!" Dường như gã chỉ nói được hai chữ này, nhưng nó có thể cho thấy tâm trạng của gã hiện giờ rất vô cùng sinh động. 

Trấn Tinh thì lại nghiêm túc gật đầu: "Rất đẹp." 

Vạn Nhân Trảm không nói gì, chỉ giơ tay lên, đứng đực ra đó ôm ngực. [Ngu Ngu iu rồi iu rồi ⊂ ( ̄ ▽  ̄) ⊃]

Hòa Ngọc lạnh lùng liếc bọn họ một cái, rồi xách hộp dụng cụ trang điểm vào lại nhà vệ sinh, lần này cậu không đóng cửa, vì thế khán giả có thể xem cậu làm gì ở bên trong. 

Cậu đang trang điểm.

Liên Bang Vũ Trụ cũng có đồ trang điểm, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt. Phụ nữ trong Liên Bang Vũ Trụ không trang điểm nhiều, không phải là họ không yêu cái đẹp mà ngược lại, họ rất yêu. 

Nhưng thứ họ theo đuổi là một loại thuốc có thể thay đổi dung mạo hoàn toàn. Cái thứ mà chỉ tồn tại trong tiểu thuyết của Trái Đất, trong Liên Bang Vũ Trụ cũng có, mặc dù rất hiếm thấy, công dụng cũng có hạn nhưng quả thực là có tồn tại.

Động tác trang điểm của Hòa Ngọc vừa nhanh vừa đẹp, rất nhiều người đàn ông khi trang điểm đều cố ý "nhấn đậm lên", điều này không chỉ làm lớp trang điểm mất thẩm mỹ mà còn khiến người khác thấy phản cảm. 

Nhưng cậu lại khác, những động tác của cậu uyển chuyển, nhẹ nhàng, không "đậm lên" cũng không "cứng cáp thô kệch", từng cử động rất tự nhiên, như thể cậu đang làm việc một cách nghiêm túc. Không giống như đang trang điểm, mà giống đang trình diễn nghệ thuật.

Bình luận:

"Cách cậu ấy trang điểm không giống với chúng ta lắm."

"Ủa, sao cậu ấy trang điểm đậm thế, như vậy trông không đẹp lắm."

"Có phải cậu ấy không biết trang điểm không?"

"Nhưng động tác rất thành thạo, hơn nữa cảm giác cách cậu ấy trang điểm hơi khác, những bộ phận trang điểm cũng hoàn toàn khác biệt."

"Chờ chút xem, sao tôi cứ cảm thấy cậu ấy càng trang điểm càng quen mắt."

"Wow wow wow!"

"Cậu ấy đang làm gì vậy, đây có phải là kỹ thuật trang điểm của Trái Đất trong tiểu thuyết không?"

"Mẹ kiếp, chắc tôi bị mù rồi."

"Mẹ ơi, gặp ma rồi, Anna sống lại thật rồi."

Bình luận đi từ nghi hoặc, hoài nghi đến kinh ngạc, chỉ vẻn vẹn trong mười phút đồng hồ. 

Hòa Ngọc chấm mấy nốt tàn nhang đặc biệt trên mặt Anna, chỉnh sửa tóc theo thói quen Anna hay làm, sau đó mới hài lòng quay đầu.

Bình Luận (0)
Comment