Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 128

Eugene và Trấn Tinh chỉ nhìn phía sau lưng, biết là Hòa Ngọc đang trang điểm nhưng không biết cậu trang điểm như thế nào. 

Thậm chí hai người vừa nghĩ — Một người đàn ông như Hòa Ngọc, liệu có biết trang điểm không đây.

Tuy nhiên, khoảnh khắc mà Hòa Ngọc quay người, hai người kinh hãi lùi về sau. 

Cánh tay cứng nhắc của Eugene giơ ra, chỉ vào Hòa Ngọc, lắp ba lắp bắp: "Cậu là ai?" Trấn Tinh cũng làm vẻ mặt phòng bị.

"Đi thôi." Hòa Ngọc bước từ nhà vệ sinh ra nhàn nhạt nói. Khoảnh khắc cậu mở miệng nói, hai người mới chắc chắn "Anna" trước mặt là do Hòa Ngọc trang điểm thành.

Eugene vẫn chưa thể tin: "Cậu đã dùng thiết bị gì à? Làm sao biến thành khuôn mặt Anna được vậy? Trông giống y như đúc, thật đáng sợ."

Hòa Ngọc: "Thuật trang điểm của Trái Đất."

Bình luận: "Không, đây chắc chắn là thuật dịch dung của Trái Đất."

Đôi mắt Trấn Tinh có chút mờ mịt: "Đây thực sự không phải là thiết bị?" Gã bước tới muốn chạm tay vào để xác nhận tính chân thực của nó.

Hòa Ngọc tránh cánh tay của gã: "Có thiết bị như thế này sao?"

Trấn Tinh: "Không có."

Hòa Ngọc đưa tay ra, hướng về phía Eugene, bỗng Eugene nhảy xa ra theo bản năng, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt. Cũng chẳng thể trách, ai bảo Hòa Ngọc lại thay bằng khuôn mặt Anna chứ. 

Một người đàn ông mà trong thời gian ngắn lại có thể hoàn toàn biến thành một người phụ nữ, lại là người phụ nữ bọn họ thấy đã chết qua một video. Ai thấy vậy mà không thốt lên câu sợ hãi chứ. 

Bọn họ cũng như mấy công dân của Liên Bang Vũ Trụ đang xem phát trực tiếp, đều nhận được một cú sốc tinh thần rất lớn. 

Ngay cả mạnh mẽ như Eugene cũng đã sợ hãi rồi.

Tay Hòa Ngọc vẫn không dừng lại vươn đến chiếc áo choàng tàng hình đặt trên thành giường. 

Hóa ra là cậu muốn lấy chiếc áo tàng hình. Cái này là ông chú căng tin cho họ mượn, để bắt được hung thủ, việc gì ông chú căng tin cũng có thể làm.

Hòa Ngọc nhấc áo lên, chiếc áo tàng hình nhìn như một chiếc áo choàng bình thường, một tay cậu hất áo qua khoác lên thân, thắt dây lưng lại, ngay tại đó giờ chỉ còn lại một bóng đen mịt mò. Cậu dẫn đầu đi ra ngoài.

Trấn Tinh lập tức đi theo, Eugene đang sửng sốt cũng nhanh chân đuổi theo: "Mẹ nó, chờ tôi với, giống Anna quá đi, tôi cứ lo là hung thủ sẽ không trúng kế, bây giờ thì không cần lo lắng nữa." Chính là nhờ "thuật trang điểm" này của Hòa Ngọc thì ai có thể phân biệt được chứ.

Ba người đi rồi, trong phòng giờ chỉ còn một mình Vạn Nhân Trảm. 

Tay gã vẫn còn đặt ở ngực, một lúc sau mới chậm rãi dựa vào thành giường, đôi mắt vô hồn, giống như vừa mới chịu một đả kích rất lớn.

Bình luận: "Anh ta sao vậy?"

Bình luận: "Không biết nữa, từ khi Hòa Ngọc bước ra thì như thế này, bị sốc vì chuyện gì rồi."

Bình luận: "Bị kỹ thuật trang điểm của Hòa Ngọc làm cho kinh hồn bạt vía rồi."

Trước mắt Vạn Nhân Trảm, hình như Hòa Ngọc vẫn đang chậm rãi bước đến. Ánh mắt lạnh lùng, mái tóc dài hình vòng cung, chiếc váy đang đung đưa cùng với dung nhan hoàn hảo của cậu cứ lởn vởn trước mặt Vạn Nhân Trảm mãi không dứt. Lồng ngực của gã đang phập phồng dữ dội, đó chính là nhịp tim không thể kiểm soát được. 

Vào thời điểm đó, dường như Vạn Nhân Trảm đã mất khả năng suy nghĩ, đôi mắt đờ đẫn, chân mềm nhũn, nhịp tim mất cân bằng, đầu óc rối như tơ vò. Đây là phản ứng gã chưa bao giờ gặp phải trong hơn ba mươi năm cuộc đời mà gã hết lòng theo đuổi năng lực chiến đấu.

Gã dựa vào tường, một lúc sau mới chớp mắt. 

Đưa tay lên. "Bốp" gã tự cho mình một bạt tai, và cứ thế gã tự đánh cho đến khi ngồi bệt xuống đất. Sau đó, gã tỉnh táo lại.

Mặt Vạn Nhân Trảm tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi: "Đây nhất định là âm mưu của Hòa Ngọc, nó đang dụ dỗ mình."

Bình luận: "..."

Vạn Nhân Trảm: "Mình nhất định sẽ không bị nó dụ dỗ."

Bình luận: "..."

Vạn Nhân Trảm: "Tên nhóc này đừng hòng dùng mỹ nhân kế lôi kéo mình, mình nhất định sẽ g**t ch*t nó."

Bình luận: "... Điên rồi người, tiếp theo."

Bình Luận (0)
Comment