Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 215

Nhưng mà Hòa Ngọc nhìn những trang bị này với ánh mắt vô cùng ghét bỏ. Tên Early là kẻ vô cùng hung ác, cậu chẳng có chút hứng thú nào, chứ nói gì đến trang bị chiến đấu có liên quan, Hòa Ngọc càng không có hứng thú. Cậu lười nhìn, tiện tay cầm một lọ thuốc viên sáu sao. 

Đây là phần thưởng của ải đầu tiên, lúc ấy Early còn rất bất mãn, nhìn thấy trang bị lúc sau của đám Hòa Ngọc, tâm trạng của gã mới tốt lên. Hòa Ngọc lấy lọ này đi.

Những người khác cũng nhao nhao đi chọn, "chia đồ" gì đó cũng rất vui. Lăng Bất Thần chọn sau cùng, cậu ấy cũng chẳng để ý, tiện tay thu trang bị, hỏi Hòa Ngọc: "Cậu lấy thuốc viên sáu sao làm gì thế, giữ lại sau này dùng à?"

Vạn Nhân Trảm nhìn thoáng qua, theo bản năng châm chọc: "Với chút xíu năng lực chiến đấu của mày, đừng để lọ thuốc đó phí hoài, nếu có quái vật nào đấm mày, không còn thuốc cần dùng tới thì toang." 

Gã cũng muốn lọ thuốc này. Vết thương trên người gã quá nặng, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cửa ải tiếp theo. Đáng tiếc, Hòa Ngọc đã lấy trước gã.

Tên gà mờ này lấy thuốc làm quái gì, có tám điểm năng lực chiến đấu, bị thương còn không đủ điểm để nhét kẽ răng, người đã chết mất tiêu rồi.

Nghe vậy, Hòa Ngọc không hề tức giận, còn gật đầu: "Anh nói đúng." Thế là cậu đưa thuốc cho Vạn Nhân Trảm: "Vết thương của anh rất nặng, anh dùng đi. Dù sao anh cũng bị thương vì đội chúng ta." Vạn Nhân Trảm không thể chết, gã phải sống thật tốt.

Vạn Nhân Trảm sửng sốt. Sau một lúc lâu, gã nhìn Hòa Ngọc với ánh mắt nghi ngờ: "Ý mày là mày tặng cái này cho tao?"

Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng, tặng cho anh."

Vạn Nhân Trảm: "Mày muốn ôm đùi tao để tao bảo vệ mày." Gã vô thức hếch cằm lên: "Tao nói cho mày biết, trừ khi mày dạy tao cái gì mà trận pháp với hấp dẫn các ngôi sao, nếu không tao sẽ không bảo vệ mày đâu."

Hòa Ngọc: "..."

Lăng Bất Thần đứng cạnh lộ ra vẻ mặt hâm mộ: "Hòa Ngọc, cậu tốt với Vạn Nhân Trảm thật đó."

Hòa Ngọc: "Chỉ là muốn tốt với gã thêm chút thôi." Trong trận đấu này ít thấy kẻ ngu lắm, đây là giống loài quý hiếm đó. (V: em trao anh con tim sao anh cho em một cú lừa)

Lăng Bất Thần càng thêm ngưỡng mộ. Vạn Nhân Trảm càng hếch cao cằm, nếu có đuôi, có lẽ giờ phút này đã vếnh hết lên. Gã vươn tay, đoạt lấy lọ thuốc trên tay Hòa Ngọc, nhấn mạnh: "Mày chắc chắn là đưa cho tao thật?"

Hòa Ngọc không kiên nhẫn: "Chắc, có muốn không?"

"Muốn." Vạn Nhân Trảm trả lời. Đổ thẳng lọ thuốc vào miệng, cảm nhận giá trị sinh mệnh đang dần hồi phục, vết thương trên người cũng đang tốt lên trông thấy với một tốc độ đáng sợ. Khóe miệng gã cong lên, hất cằm nhìn Hòa Ngọc từ trên cao xuống với ánh mắt hài lòng. "Cũng được, coi như mày biết điều, ở cửa sau tao cũng sẽ bảo vệ cái tên gà mờ như mày chút chút vậy."

Hòa Ngọc: "..." Cậu xoay người, đưa lưng về phía mọi người: "Đi thôi, đi tới ải thứ tư." Vẫn không nên nói chuyện nhiều với mấy đứa ngu, dễ bị ảnh hưởng tới chỉ số IQ.

"Còn ngại nữa, chậc chậc." Vạn Nhân Trảm đuổi theo Hòa Ngọc ngay, đồng thời còn cho Lăng Bất Thần một ánh mắt "cút xa chút", bước chân vừa nhẹ vừa nhanh.

Lăng Bất Thần chớp mắt, vẻ mặt hoang mang, khóe miệng lại hơi cong lên. Mà bình luận đã cạn lời không còn gì để nói rồi.

"Đệt, cái đồ ngu này!"

"Vạn Nhân Trảm, thứ anh nhận không phải là thuốc, mà là mực đen, là cái nồi bị bồ hóng đen cóng* đấy."

*Chiếc nồi đun bếp củi, than, rơm,... một thời gian dài và tạo ra một lớp màu đen đậm dưới đáy nồi, xoong.

Bình Luận (0)
Comment