Vì sao Hòa Ngọc lại đối xử tốt với Vạn Nhân Trảm? Bởi vì Vạn Nhân phải sống tiếp, sống để tên "nội gián" như Hòa Ngọc thành công đi đến cuối cùng.
Tất cả những lời Hòa Ngọc muốn nói đều từ trong miệng Vạn Nhân Trảm mà ra. Đợi cho đến cuối cùng, khi bọn họ cảm thấy nghi ngờ, vậy cũng chẳng có liên quan gì đến Hòa Ngọc, ngược lại hoàn toàn đều là tự Vạn Nhân Trảm nói ra. Cũng bởi vậy, thuốc hồi phục mà cậu đưa cho Vạn Nhân Trảm vẫn là thuốc chứ?
Đó là cái nồi bị bồ hóng đen cóng mà.
Khán giả đều đã hiểu rồi, hơn nữa rất cạn lời, nhưng Vạn Nhân Trảm ở sân thi đấu vẫn còn đắc chí vì Hòa Ngọc biểu hiện tốt với bản thân.
Ải thứ ba và ải thứ tư của vòng thứ hai vòng đấu loại đều ở sườn núi, cho nên không cần di chuyển, có thể trực tiếp đi sang, một nhóm người nhanh chóng đi sang ải thứ tư. Bọn Trấn Tinh, Eugene vẫn ở phía sau, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi kịp, cảm giác nguy hiểm khiến bọn họ nhanh chân hơn, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Trên đường đi, Vạn Nhân Trảm lẩm bẩm: "Này, cái hấp dẫn các ngôi sao gì đó của mày, rốt cuộc là cái gì? Có thể giải thích một chút cho tao được không? Sao lúc đó tao có thể mạnh như vậy được chứ?" Nhớ đến việc bản thân mạnh như vậy, Vạn Nhân Trảm có hơi tiếc nuối. Thứ cả đời này bọn họ theo đuổi, bao gồm việc đi vào Show sống còn chết chóc đều không phải là vì nâng cao thực lực à? Nếu có thể có sức mạnh đáng sợ như lúc đó...
Hòa Ngọc: "Giải thích rồi anh cũng không hiểu."
Vạn Nhân Trảm ôm rìu, hỏi tiếp: "Mày không nói làm sao biết tao không hiểu. Năng lực này của mày có thể sử dụng mọi lúc không? Nếu có thể dùng mọi lúc, tao không ngại cùng đội với mày cho đến trận chung kết, tao có sức mạnh đáng sợ như vậy, còn sợ ai chứ."
Hòa Ngọc: "Cùng đội với anh đến trận chung kết, sau đó đợi anh làm thịt tôi à?"
Vạn Nhân Trảm bước chân dài, nói: "Năng lực chiến đấu này của mày dù sao cũng sẽ phải chết, cùng đội với tao có thể đến cuối cùng mới chết, hơn nữa tao đảm bảo không để mày phải chết trong đau khổ."
Sắc mặt của Hòa Ngọc vẫn không thay đổi: "Vậy tôi cảm ơn anh."
Thân hình Vạn Nhân Trảm cao lớn, sức khỏe lại tốt, mỗi bước đi đều bước chân rất lớn, cũng bởi vậy, gã đi được hai bước lại phải dừng lại đợi Hòa Ngọc đang bình tĩnh bước đi.
Vạn Nhân Trảm: "Tên thấp bé, mày đi chậm quá, cần tao vác mày đi không?"
Hòa Ngọc: "..." Cậu liếc nhìn Vạn Nhân Trảm một cái.
Bên cạnh, Lăng Bất Thần yếu ớt nói: "Là do cậu đi quá nhanh rồi."
Vạn Nhân Trảm mở to mắt kinh ngạc nói: "Sao mày lại ở đây?"
Lăng Bất Thần: "Tôi vẫn luôn ở đây mà."
Vạn Nhân Trảm: "..." Cảm giác tồn tại chết tiệt này cũng quá thấp rồi. Gã nhìn một lát, hai người đi cùng nhau dường như rất hài hòa, chân dài bước đi, ôm lấy rìu chen vào giữa hai bọn họ, đẩy Lăng Bất Thần đi ra.
Lăng Bất Thần: "..." Có đôi khi đồ ngốc này cũng rất đáng ghét.