Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 217

Ở phía sau, Đoàn Vu Thần nhìn bóng lưng của Hòa Ngọc, nhăn mày.

Harvey hỏi: "Anh đang nhìn cái gì thế?"

Đoàn Vu Thần: "Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thật sự không nghĩ ra." Dừng lại một chút, anh ta nói nhỏ: "Kết thúc ải thứ tư, chọn Hòa Ngọc."

Bên cạnh, Quỳnh đột nhiên nhào lên, đè vành nón lại: "Hòa Ngọc không phải là nội gián, vừa nãy Early ra tay với cậu ta bị tiêu diệt luôn, cậu ta là đồng đội."

Đoàn Vu Thần nhìn cô ta một cái, mím môi: "Cô vẫn chưa hiểu rõ quy tắc, giữa đồng đội không thể ra tay, cũng bao gồm không thể ra tay với nội gián, chỉ có nội gián mới có thể ra tay với những người khác, mà cách chúng ta có thể loại bỏ nội gián chỉ có bỏ phiếu, không thể g**t ch*t." 

Nhìn có vẻ như nội gián càng có quyền chủ động, nhưng trên thực tế cho dù là với đội nào, nội gián cũng đều không có khả năng một đối đầu với chín. Cho nên nội gián cũng không thể ra tay một cách dễ dàng, chỉ cần bọn họ không đi lẻ, tấm thẻ nội gián càng khó chơi. Nếu nội gián quá yếu, vậy lại càng khó hơn. Nếu nội gián quá mạnh, vậy thì nội gián chắc chắn thắng lợi.

Quỳnh sững sờ, nhanh chóng hiểu rõ, cô ta gật đầu, lại nói: "Nhưng mà, Hòa Ngọc tuyệt đối sẽ không làm cho Seattle nảy sinh ra cảm giác nguy hiểm, cậu ta không phải là nội gián."

Đoàn Vu Thần: "Tôi biết cậu ta không phải là nội gián." Mọi người đều nhìn về phía anh ta.

Đoàn Vu Thần: "Nhưng mọi người không thấy cậu ta rất nguy hiểm à? Cho dù là chỉ số thông minh hay là cái khác." Trước đó Hòa Ngọc chỉ có năng lực chiến đấu tám điểm, cho dù có thông minh bọn họ cũng không sợ, dù sao chỉ cần bản thân muốn là có thể g**t ch*t cậu ta một cách dễ dàng, vòng này không thể ra tay với cậu ta, nhưng vòng tiếp theo, tiếp theo nữa thì sao? 

Dù Hòa Ngọc có thông minh cũng không phải là sự đe dọa. Ngoài thù riêng ra, bọn họ không cần thiết phải vì cậu ta mà cảm thấy cần thiết. Nhưng hiện tại không giống nữa rồi, ở Mê cung hỗn loạn, Hòa Ngọc thể hiện ra một loại năng lực khác. Cậu ta không mạnh, cậu ta rất yếu ớt, nhưng mà chỉ cần có đồng đội mạnh liên kết với cậu ta, bọn họ chính là sự tồn tại không gì sánh được. Người như vậy còn không phải là mối đe dọa à?

Quỳnh mím môi, không nói. Harvey đã gật đầu lia lịa: "Ừ, tôi đồng ý, kết thúc vòng này, bỏ phiếu cho Hòa Ngọc chết trước." Kiều Viễn gật đầu, Trảm Đặc cũng không phản bác.

Bình luận: "Hòa Ngọc thật đen đủi, cho dù bọn họ thấy cậu ta không phải là nội gián vẫn chuẩn bị loại cậu ta trước."

Bình luận: "Vậy Hòa Ngọc vẫn có cách chứ? Vận may của cậu ta có thể vẫn luôn tốt không?"

Bình luận: "Hòa Ngọc thật sự luôn gặp khó khăn, xem cậu ta xử lý thế nào đây."

Rất nhanh, mọi người đã đi đến cánh cửa của ải thứ tư. Ải thứ tư ở giữa hai cây đại thụ, dường như bị một tấm chắn che lại, bọn họ không nhìn rõ bên trong ra sao. 

Mà ở trên tấm chắn, viết bốn chữ to: Cuộc chiến lương tâm 

"Cuộc chiến lương tâm." Hòa Ngọc lẩm bẩm: "Thật là thú vị, lương tâm lại phải chiến đấu."

Bình Luận (0)
Comment