Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 248

Bức tường đó dường như là chướng ngại vật cuối cùng, cây chổi thành công quay trở lại khu vực trung tâm, Đoàn Vu Thần đã trở lại, Lăng Bất Thần cũng an toàn ở lại hòn đảo. Nhưng hòn đảo trung tâm ban đầu có diện tích 100 mét vuông giờ chỉ còn chưa đầy 30 mét vuông. Hơn nữa ngọn lửa vẫn đang tấn công hòn đảo.

Sắc mặt hai người trầm xuống, đứng trên mặt đất so với trước còn nóng hơn, cảm nhận được cái nóng như thiêu như đốt.

Hòa Ngọc đưa thuốc cho Vạn Nhân Trảm: "Cảm ơn anh."

Mọi người đều sửng sốt. Thuốc viên bảy sao. Chỉ là đưa tay ra chặn lấy đốm lửa kia mà Hòa Ngọc đã đưa cho gã thuốc viên bảy sao.

Vạn Nhân Trảm lắc đầu theo bản năng, nhìn bàn tay đầy máu của mình, chỉ nói: "Tao da dày thịt béo, vết thương này không cần đến thuốc viên bảy sao, quá lãng phí." Thuốc viên bảy sao nên được sử dụng để lấy cứu mạng sống, thay vì sử dụng nó trên những "vết thương nhỏ" như vậy.

Hòa Ngọc: "Nếu như tôi không nhìn nhầm, đốm lửa này không giống nhau, có lẽ không chỉ là một vết thương đơn giản."

Vạn Nhân Trảm tạm thời sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, quả nhiên vết thương ban đầu không tự lành mà càng ngày càng lan rộng ra. Mu bàn tay rớm máu, vết thương ngày càng nghiêm trọng hơn.

Hòa Ngọc sốt ruột ném nó qua: "Cầm lấy."

Vạn Nhân Trảm vô thức bắt lấy nó. Thấy gã bắt được, Hòa Ngọc bình tĩnh gật đầu: "Tôi không thích mắc nợ ai." Sau khi nói xong, cậu đi về phía Đoàn Vu Thần và Lăng Bất Thần.

Vạn Nhân Trảm nhìn lọ thuốc trong tay, sau đó nhìn bóng lưng lạnh lùng của Hòa Ngọc. Không thể giải thích được, gã không muốn thuốc viên, gã muốn sự ưu ái của Hòa Ngọc. Gã đang nghĩ cái gì linh tinh trong đầu vậy. Nghĩ đến đây, Vạn Nhân Trảm lắc đầu, nhanh chóng đi theo Hòa Ngọc, đi về phía Lăng Bất Thần và Đoàn Vu Thần.

Vừa nhìn thấy Hòa Ngọc đến gần, giữa tiếng dung nham đang phun trào, sắc mặt Đoàn Vu Thần ủ rũ, giọng điệu lo lắng nói: "Diện tích của hòn đảo đang thu nhỏ lại, mà đến bây giờ chúng ta còn không biết nên làm gì, làm thế nào qua ải này, cậu có phát hiện gì mới không?"

Hòa Ngọc lắc đầu: "Không có, anh thì sao?"

Đoàn Vu Thần: "Không có." Dừng một chút, anh ta bổ sung nói: "Có lẽ Quỳnh bị biển lửa công kích, đã rời đi rồi."

Hòa Ngọc gật đầu: "E rằng là như vậy." Nói xong một câu đơn giản, một vài người hiểu ngầm rằng nên lảng tránh Quỳnh, trong lòng đều hiểu rõ, có lẽ là hiểu hết nhưng lại vờ như không biết gì, làm sao họ có thể vướng vào chủ đề của Quỳnh được.

Vạn Nhân Trảm: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hòn đảo này sẽ bị nhấn chìm sao?"

Hòa Ngọc cúi đầu kiểm tra, lúc này bọn họ đều đang đứng ở khu vực trung tâm, dưới chân cũng chính là trung tâm của hòn đảo, và cũng là địa điểm cuối cùng của hòn đảo. Mặt đất dưới chân rất cứng, có dấu vết từng bị cháy. Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu: "Đúng vậy, hòn đảo nhất định sẽ bị nuốt chửng."

Một số người nhìn xuống.

"Chẳng lẽ chúng ta định né dung nham và đốm lửa trên bầu trời sao, như thế quá nguy hiểm." Đoàn Vu Thần nhìn vết thương ngày càng nghiêm trọng của mình, mím môi uống một viên thuốc. Vết thương do đốm lửa gây ra e rằng chỉ có thể được dùng thuốc viên tiêu hao để chữa trị.

"Thế thì thuốc viên của chúng ta không đủ, hơn nữa còn không biết cách qua ải, như vậy sẽ dùng hết số thuốc viên đã chuẩn bị, không hợp lý, rốt cuộc là làm sao để qua được cấp độ này?" Sắc mặt Vạn Nhân Trảm rất khó coi.

Đúng vào lúc này, một đợt lửa khác ập đến. Mấy người sáp lại gần nhau hơn, sóng lửa rút đi, hòn đảo nhỏ chỉ còn lại mười lăm mét vuông.

Còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại.

"Ầm _"

Một âm thanh rung chuyển vang lên, tạo ra một làn sóng lửa tấn công về phía hòn đảo nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment