Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 249

Giống như nước bắn lên trời cao, dung nham nóng bỏng ập vào người bọn họ, mấy người sợ hãi sắc mặt tái nhợt, trên trời là một làn sóng lửa, hoàn toàn không dám bay lên.

Mặt đất nóng khủng khiếp, cảm giác bỏng rát ngày càng rõ ràng hơn.

Có lẽ họ sẽ thua ở đây.

Cũng may sóng lửa cách bọn họ năm mét dần dần dừng lại, đợt sóng cuối cùng còn sót lại đánh vào một nơi cách bọn họ một mét, sức nóng như thiêu đốt dường như muốn đốt cháy bọn họ.

Ngay cả Vạn Nhân Trảm và Đoàn Vu Thần cũng đổ mồ hôi hột chứ đừng nói đến Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần.

Quần áo co vào, da cũng bị bỏng.

Hai người gần như không đứng vững, giày dính vào mặt đất nóng cháy, nhấc chân không nổi, nhiệt độ cao làm cho hai người có chút mê sảng.

Đoàn Vu Thần liếc nhìn bọn họ, sắc mặt hơi trầm xuống.

Quả nhiên vào lúc này, đồng đội có năng lực chiến đấu kém sẽ là những kẻ vướng chân người khác.

May mắn thay cả hai đều không phải là nội gián, nếu không mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.

Dung nham xung quanh phun trào, biển lửa dâng trào, diện tích xung quanh họ ngày càng nhỏ lại, nhiệt độ xung quanh càng thêm kinh khủng, dường như bọn họ thật sự đã tiến vào địa ngục.

Chẳng trách tên của nó là Địa ngục rực lửa.

Hòa Ngọc bỏng đến mức sắp tự thiêu, nội tạng đau nhức, Lăng Bất Thần dựa vào người cậu, cậu hơi dựa vào Vạn Nhân Trảm, cố gắng đứng vững.

Nhưng dù ở trong tình huống này, Hòa Ngọc vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, càng đau đớn, ánh mắt cậu càng bình tĩnh, tâm trí càng tỉnh táo hơn.

Vạn Nhân Trảm để cậu dựa vào người mình, quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Mày đang nhìn gì thế? Phát hiện ra cái gì hả?"

Hòa Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước, giọng nói của cậu khàn khàn: "Anh không thấy hình như biển lửa này có sự sống sao?"

Mọi người sửng sốt nhìn về phía cậu, sau đó nhìn về phía biển lửa.

Một lúc sau, con ngươi của Đoàn Vu Thần co rút: "Ý của cậu là boss của cấp độ này chính là biển lửa trước mặt sao?"

Vạn Nhân Trảm: "Mẹ kiếp, đánh thế này sao được."

Giọng Hòa Ngọc càng thêm khàn khàn: "Suy đoán của tôi là 80%."

Cơ hội của Hòa Ngọc là 80%.

Sắc mặt hai người càng thêm âm trầm, Đoàn Vu Thần suýt nữa nghiến răng.

"Chẳng lẽ chúng ta phải xé toạc cấp độ này ra hả, nếu như biển lửa này thật sự là boss, chúng ta không có cách nào đến gần bản thể của biển lửa, trong hoàn cảnh này cho dù có người có thể bay lên được không trung thì cũng trụ vững được trong bao lâu?"

Bây giờ cũng không cần phải tính xem ai mới là nội gián, bởi vì bọn họ cũng sắp xong đời rồi.

Ít nhất họ có thể sống sót qua vài cấp độ đầu tiên, nhưng cấp độ này đúng là muốn mạng của họ.

"Trừ phi chúng ta có thiết bị có thể ngăn chặn biển lửa, nếu không -" Hòa Ngọc nói, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng, nghĩ hết giải pháp này đến giải pháp khác.

Biển lửa vẫn đang hoành hành, hòn đảo nhỏ chỉ còn lại vài mét vuông, sắp nhấn chìm họ rồi.

Vạn Nhân Trảm kêu thảm thiết: "Đúng là không cho người khác con đường sống mà, mẹ nó ai mà có thiết bị để chống lại biển lửa này chứ, cho dù là thiết bị phòng ngự cũng không thể nào chống lại địa ngục lửa này."

Hòa Ngọc vẫn đang nhanh chóng nghĩ ra một giải pháp, Vạn Nhân Trảm và Đoàn Vu Thần gần như gục ngã, cho đến giờ họ không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp phải tình huống tuyệt vọng như vậy.

Lăng Bất Thần: "Nóng quá, Hòa Ngọc, tôi chịu không nổi nữa." Cậu ấy nhìn Hòa Ngọc, năng lực chiến đấu chín mươi chín điểm cậu ấy cũng còn không chống cự nổi, Hòa Ngọc có lẽ còn cảm thấy khó chịu hơn.

Quả nhiên, khuôn mặt của Hòa Ngọc lúc đầu nóng đến đỏ rực giờ đã trắng bệch, môi cũng trắng bệch, toàn thân mỏng như tờ giấy, vô cùng suy yếu.

Cho dù ánh mắt của cậu tỉnh táo cũng không che giấu được thân thể đang suy yếu của cậu.

Lăng Bất Thần trông có vẻ lo lắng, lập tức đứng thẳng dậy, không để cơ thể đè nặng lên người Hòa Ngọc.

Cậu ấy lấy một chiếc quạt từ trong ba lô ra, vẻ mặt lo lắng quạt cho Hòa Ngọc: "Hòa Ngọc, cậu không sao chứ?"

Hòa Ngọc dừng lại, nhìn cậu ấy rồi nhìn chiếc quạt trên tay.

Bình Luận (0)
Comment