Đôi mắt Hòa Ngọc hơi sáng lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo sự suy đoán: "Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã nghĩ ra cách rồi."
Nghe thấy vậy, vài người lập tức quay sang nhìn cậu, hai mắt sáng lên.
"Cách gì thế?" Vạn Nhân Trảm gấp gáp hỏi, hai mắt mở to. Gã kinh ngạc, đối mặt với tình huống khó khăn này, đối mặt với biển lửa gần như không thể đấu lại này, Hòa Ngọc còn có thể nghĩ ra cách khác sao?
Hòa Ngọc vươn tay cầm lấy chiếc quạt trong tay Lăng Bất Thần, hơi mím môi: "Anh còn nhớ Hỏa Diệm Sơn không, thấy cây quạt Ba Tiêu đó thế nào?"
Vạn Nhân Trảm: "..."
Đoàn Vu Thần: "..."
Cậu đang nói gì vậy?
Trước khi hai người họ hỏi, Lăng Bất Thần đã hiểu, đột nhiên nhận ra, trên khuôn mặt dịu dàng bỗng chốc mang theo tia nghi ngờ, tiếp lời: "Nhưng mà, đây chỉ là chiếc quạt trang bị cấp thấp, gần như không có năng lực chiến đấu, không có mạnh như quạt Ba Tiêu đâu."
"Này, mọi người đang nói gì vậy, quạt Ba Tiêu rồi Hỏa Diệm Sơn là sao?" Vạn Nhân Trảm không thích bầu không khí bài trừ của Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần, vì thế lại nói chen vào.
Hòa Ngọc liếc gã một cái: "Truyền thuyết về cuộc chiến của Lam Tinh, mọi người không biết sao?" Sau khi nói xong, cậu lại nhìn Lăng Bất Thần, xoay chiếc quạt bằng ngón tay: "Đây là một thiết bị cấp thấp, nhưng không phải chúng ta có bậc thầy rèn đúc ở đây sao, chúng ta cũng có thể tự chế tạo quạt Ba Tiêu."
Đoàn Vu Thần không hiểu hai người họ đang nói về cái gì, nhưng có lẽ anh ta đã hiểu đại khái nội dung ở phía sau, Hòa Ngọc muốn anh ta rèn trang bị cấp thấp này thành trang bị cấp cao để dập lửa.
Đoàn Vu Thần cau mày: "Không nói đến chuyện quạt Ba Tiêu có thể dùng trong trường hợp này hay không, bây giờ không có khoáng thạch và nguyên liệu, tôi cũng không thể rèn chiếc quạt này thành một trang bị cấp cao được, cách này của cậu có ổn không?"
"Ầm -"
Dung nham lại nổ tung, biển lửa cuồng loạn lao về phía bọn họ, khi rơi xuống ngọn lửa gần như đã chạm đến chân của bọn họ, nhiệt độ dày vò người khác lại tiếp tục tăng cao, giống như một cái lồng hấp hành hạ bọn họ.
Hô hấp của Hòa Ngọc trở nên khó khăn, hơi thở nóng hầm hập tiến vào đường hô hấp, men theo đường thở, dường như đốt cháy toàn bộ nội tạng, khắp người đều có cảm giác đau đớn.
Ngay cả Vạn Nhân Trảm và Đoàn Vu Thần đứng phía trước cũng nóng đến mức cả người đỏ rực, chứ đừng nói đến hai con người yếu ớt là Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần.
Hai người suýt chút nữa ngất đi, nhưng đều nhờ vào ý chí mới không ngã xuống.
Hòn đảo lại thu nhỏ lại.
"Nếu cứ như vậy chúng ta sẽ không thể sống sót được, dung nham ngày càng tiến đến gần chúng ta, nhiều nhất là ba lần nữa, hòn đảo sẽ hoàn toàn biến mất." Sắc mặt Vạn Nhân Trảm nặng nề hơn, vết thương trên tay gã ngày càng nặng.
Nơi này không hổ danh là địa ngục, mỗi một giây qua đi đau đớn lại càng tăng lên.
Hòa Ngọc chịu đựng cơn đau dữ dội, giọng nói của cậu trở nên khàn khàn: "Không còn cách nào khác, Đoàn Vu Thần, tôi sẽ giúp anh trong lúc anh rèn." Cậu khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng nói: "Ở cấp độ trước tôi đã lấy được Bách khoa toàn thư Rèn vũ khí, mặc dù chỉ xem qua đại khái nhưng theo hiểu biết và suy đoán hiện có, trang bị rèn không dùng khoáng thạch mà là năng lượng chiến đấu bên trong của khoáng thạch, trang bị chỉ là vật trung gian."
Cậu nhìn chằm chằm vào Đoàn Vu Thần, cho dù đã rất yếu, cho dù đầu óc choáng váng, ánh mắt của cậu vẫn vô cùng tập trung và kiên định: "30% cơ hội, cược hay không?"
30%.
Hòa Ngọc luôn là người im lặng, bây giờ tình thế nguy cấp đến mức họ chỉ có thể đặt cược 30% khả năng.
Hơi thở Đoàn Vu Thần có chút nặng nề.
Đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu rõ ý của Hòa Ngọc, không có khoáng thạch cùng nguyên liệu, anh ta làm sao có thế rèn trang bị, làm sao thăng cấp trang bị đây?
Hòa Ngọc sẽ giúp anh ta.
Cậu sẽ giúp anh ta như thế nào?
Nếu là bình thường, chắc chắn Đoàn Vu Thần sẽ không để ý đến tên điên không biết đang nói gì này, không phải cậu vừa mới lấy được cuốn Bách khoa toàn thư Rèn vũ khí sao, cậu dựa vào đâu mà cho rằng bản thân đã hiểu về cái này chứ? Rèn là một kỹ năng, học rèn không thể một sớm một chiều. Hòa Ngọc chỉ mới đọc qua quyển sách đó mà đã dám chỉ tay năm ngón sao?
Bình thường Đoàn Vu Thần nhất định sẽ mắng lại, thậm chí còn cảm thấy cậu đang sỉ nhục nghề rèn này.
Nhưng bây giờ, bọn họ đang ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, anh ta gần như đã chuẩn bị cho việc sử dụng phương pháp bỏ phiếu.
Dù sao cũng không còn đường sống nữa.
Vậy thì thử đi.
Anh ta không biết vì sao, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hòa Ngọc, anh ta cũng muốn nghe theo cậu, thử một lần.